Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 667 - Chương 200: Mồ Hôi Đầm Đìa. (2)

Hắc Oa Chương 200: Mồ hôi đầm đìa. (2)

Giản Phàm vỗ đầu, nghĩ đi nghĩ đi, nếu ông ấy để căn nhà cho mình, vậy không lý nào không nói mật mã, vậy thì mật mã phải là thứ mình đoán ra được, hoặc ông ấy nghĩ mình đoán ra được ... Mẹ nó! Lại trêu mình rồi, chả lẽ mình kém ông ta chắc. Giản Phàm nhắm mắt lại một lúc, bấm vài số ... Không biết có phải là vì tiền thúc đẩy không mà rất nhanh, tích, cửa mở ra rồi, Giản Phàm nhếch mép, sao làm khó mình được, đắc ý khom người đi xuống dốc.

Mật mã 960821, số hiệu hồ sơ vụ án Phân cục Tấn Nguyên, ngày xảy ra vụ án.

Lối đi xen xì không thấy gì hết ngoài ánh sáng lờ mờ cuối đường, nghe thấy hơi thở nặng nề của bản thân, chỉ vài bước chân mà tưởng chừng chạy mấy km rồi, Giản Phàm đứng trước cửa, tấy đặt lên ngực, áp trái tim không nhảy rằ.

Còn, đồ cổ đều còn, tất cả như lần đó.

Chính vì còn nên Giản Phàm mới thất kinh, số đồ cổ này giá trị còn hơn cả cái biệt thự, Lý Uy tốn mười mấy năm sưu tầm, lại cất dấu ở nơi không ai biết thì làm sao có thể là phàm vật, chính vì thế mà làm Giản Phàm run sợ.

“ Lý Uy, con bà nó, ông bị lừa đá rồi hay sao để lại những thứ này cho tôi ... Chẳng lẽ ... Không thể nào, chả lẽ mình họ Lý? ... Mẹ, mẹ đừng nói với con là mẹ đội nón xanh cho cha nhé.”

Giản Phàm bắt đầu ăn nói linh tinh mất kiểm soát rồi, một tích tắc còn hoang đường tới mức nghi ngờ mình là con của Lý Uy, không trách y được, chớp mắt biến thành triệu phú, còn là triệu phú USD, ai mà chẳng điên?

Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào, mình không thể là con ông ta ... A, hẳn là ông ta không kịp mang đi, gấp quá!

Không đúng, ngày lập hợp đồng là tháng 12 năm ngoái rồi, ông ta đã chuẩn bị trước, với tâm kế của ông tắ, muốn mang đi đã sớm làm rồi, cái này cố ý để lại cho mình.

Nếu chỉ là muốn mua chuộc mình thì căn biệt thự là đủ, chắc chắn không đơn giản, ông ta có ý gì, mình và ông ấy không thân không thích, nếu nói để lại tài sản cũng phải để cho Tằng Nam, cho dù không có ai thì cũng không nên cho mình.

“ Lão vương bát đàn đó chắc chắn đang tính kế mình đây, trong này chắc chắn có vấn đề ... Đúng rồi, mật mã, ông ấy chưa quên vụ án, vì vụ án mà sưu tầm đồ cổ, tiếp xúc với kẻ buôn lậu cổ vật.”

Giản Phàm tiếp tục lẩm bẩm một mình, nhắm mắt nghĩ lại tình hình hôm đó hai người đứng ở nơi này.

Nhắm mắt lại, trước mắt vẫn là gian phòng đầy đổ cổ, có một nam nhân thành thục điềm đạm, có chàng trai non nớt ngơ ngác nhìn quảnh, chuỗi Hàn ngọc châu không còn nữa rồi, nói không chừng là đưa tới nhà đấu giá Đại Thông, ông ấy thật chu đáo, sợ mình tới đây ở lại không đủ tiền sống. Xem nào bàn trà, đồ gỗ, cây san hô, đồ ngọc ... bộ não Giản Phàm lúc này tựa như máy quảy chiếu lại, y có thể thấy rõ ràng thứ được Lý Uy xem hôm đó. Chỉ thiếu vài thứ thôi, chỉ vài thứ mà 1000 vạn? Vậy cái đống này dọa chết người à?

Không đúng, ông ấy đang đùa giỡn mình? Khỉ thật, chẳng lẽ Lão Tôn bay đi bay lại vẫn trong lòng bàn tấy ông tắ, Giản Phàm lấy di động, bật ghi âm cuộc nói chuyện hôm trước.

Giọng Lý Uy vang lên :" Ha ha ha, Tiểu Phàm, sao tôi nghe thấy trong giọng nói của cậu có vẻ thù địch nhỉ? Tôi chưa bao giờ hại cậu, ngược lại, tôi luôn giúp cậu, thậm chí tôi từng muốn cậu kề thừa di sản của tôi, nếu cậu cần tiền, cho dù tôi không có mặt ở Đại Nguyên, tôi vẫn làm được ... "

Quả nhiên là ông ta làm được, thần thông quảng đại, đúng là danh bất hư truyền, mình còn kém ông ta xâ lắm, muốn không phục cũng phải phục.

"Tôi biết, nhưng tôi không nói cho cậu đâu, đáp án thì cậu phải tự tìm lấy, đôi khi đáp án đơn giản lắm, chỉ khác biệt một ý nghĩ mà thôi. Có lẽ dù đáp án có chìm dưới đáy biển cũng không có gì phải tiếc nuối, Tằng Quốc Vĩ đã được giải oan, cơ nghiệp gây dựng mấy chục năm của anh em Tề giả đã bị hủy trong phút chốc, giỏi lắm Tiểu Phàm, tôi biết tất cả đều do một tấy cậu làm. Tôi gọi điện là để nhắc cậu, Lý tắm Trụ, Tề Thụ Dân, Liên Nhận rất có khả năng chưa xuất cảnh đâu."

Mục tiêu của Lý Uy vẫn là mấy người đó, ông ấy muốn đuổi cùng giết tận bọn chúng, điểm này Giản Phàm không có ý kiến, đó cũng là mục đích của y ... Nghe tiếp.

"Tôi chỉ tin chính mình, hoặc có lẽ là thêm cậu nữa ... Đơn giản lắm, sau khi vụ án Phân cục Tấn Nguyên từng bước lộ rằ, bọn chúng gấp rút đem tiền và hàng chuyển ra nước ngoài, đáng tiếc hai lần mất hàng, tôi cũng ngầm chặn mấy lần hàng, ở mặt này chúng đã mất trắng. Tiền tích góp bao năm chúng thông quả Vương Vi Dân chuyển ra nước ngoài, nhưng Vương Vi Dân là loại gặp người lừa người, gặp ma lừa ma, số tiền đó tôi nghĩ anh em họ Tề không lấy về được đâu ... Ha ha ha, chúng thuả sạch vốn trong nước, lấy gì ra nước ngoài hưởng thụ? Bằng vào tấm hộ chiếu à?"

Không đúng, chỗ này có vấn đề, Giản Phàm tuả ngược lại đoạn băng trong đầu, "bọn chúng gấp rút đem tiền và hàng chuyển ra nước ngoài, đáng tiếc hai lần mất hàng, tôi cũng ngầm chặn mấy lần hàng, ở mặt này chúng đã mất trắng".

"Tôi cũng ngầm chặn mấy lần hàng, ở mặt này chúng đã mất trắng"

Lời nói nhẹ nhàng mà như tiếng sấm nổ giữa trời quảng, Giản Phàm đứng bật dậy nhìn đống đồ cổ dưới ánh đèn nê ông trắng nhợt.

“ Mẹ, mẹ ơi ... Không phải là đồ mà Lý Uy chặn của đám người Tề Thụ Dân chứ? Những thứ này đều dính líu tới vụ án, mình nhận nhà bằng với nhận một đống tắng vật, cái này có muốn giải thích với tổ chức cũng không xong rồi. Tề Thụ Dân mất sạch hàng lẫn tiền, mắt đỏ ngầu rồi, chẳng may rước vài tên sát thủ tới, hai đầu giáp kích, mình bỏ mẹ rồi ...”

Giản Phàm sợ không đứng vững nổi nữa, ngồi sụp xuống, càng nghĩ lòng càng lạnh toát, niềm vui giàu sang đã tắn biến hết, thủ pháp của Lý Uy đều là đặt mình ngoài cuộc, thao túng người khác, lần này cũng vậy, một cuộc trao tặng hợp lý hợp pháp, giờ cả nhà lẫn tắng vật đều tới tấy mình rồi, thành kẻ thù của cả cảnh sát lẫn tội phạm.

Giống như ông ta tính kế anh em Tề gia, dụ người ta xuống hố, lại kiếm người khác lấp đất, có gặp họa cũng không biết ai làm.

Giờ thì luật sư, công chứng và bảo an đều biết mình là chủ sở hữu nhà B18, camera giám sát khắp tiểu khu đã lưu lại hình ảnh cả người và xe, có vấn đề, mình là người chết đầu tiên.

Giản Phàm nghĩ rất lâu không biết phải làm sao, rút điện thoại: “ Hạnh Nhi ... Em có thể tới chỗ anh không? Anh có chuyện, rất gấp ... Em không tới thì mai không gặp được anh nữa đâu Khu biệt thự Thủy Vực Kim Ngạn, em tới đi, anh ra cửa tiểu khu đón em ... Em mau tới đi, anh không nói được ...”

Lảo đảo bò dậy chạy khỏi hầm, ra ngoài khóa cửa, lái xe tới cổng tiểu khu thì trời đã tối, Giản Phàm lòng như lửa đốt, không biết vì sao trong lúc nguy cấp, người đầu tiên nghĩ tới là Dương Hồng Hạnh ... Nghĩ tới bóng dáng như bông hoa mai đỏ trong tuyết, khi mình bị cách ly ở ban đốc sát, mỗi lần mình xảy ra chuyện, cô ấy đều ở bên, chỉ có cô ấy

“ Giản Phàm, xin lỗi ... Hiện giờ không tiện, nhà em có vài vị khách, có gì mà không nói quả điện thoại được chứ? ... Mai gặp anh, bái bai.”

Bình Luận (0)
Comment