Lời nói ngắn gọn, khẽ cúp điện thoại, Dương Hồng Hạnh tha thướt đứng bên cửa sổ, gương mặt không trang điểm sáng trong như trăng rằm, mặc một bộ đồ ngủ màu hồng bằng bông có vẻ hơi dày, quần ngủ trông giống bức tranh đầy màu sắc rực rỡ, chân đi đôi dép bông tai thỏ đáng yêu, mái tóc rối tung hơi ẩm, có vẻ vừa tắm xong toát lên vẻ đẹp điềm tĩnh dịu dàng thanh mát, có chút suy tư nhìn ngoài cửa sổ. Không biết vì rụt rè hay là vì cái gì khác, Dương Hồng Hạnh cố ý kiếm một cái cớ từ chối, dù trong lòng cô rất muốn đi, có lẽ từ góc độ nam nữ có chút mơ tưởng vẩn vơ, có điều cô vẫn từ chối.
Đây là nhà Lương Vũ Vân, vừa cúp máy thì ở gian ngoài có tiếng reo hò ầm ĩ, là Tần Thục Vân tới rồi. Thời gian quả Tần Thục Vân bận vụ án ngân hàng, chị em ít gặp nhau, hôm nay vụ án đã giao lại cho tỉnh, nên nhàn rồi, bốn cô gái tụ tập.
Dương Hồng Hạnh cầm điện thoại ngần ngừ do dự một lúc, cuối cùng từ phòng ngủ đi ra ngoài, ba con mèo tham ăn đang không ngừng ném hạch đào vào miệng. Lương Vũ Vân mặc áo len dài quá mông, bên trong mặc quần short nhưng lúc này trông cứ như chẳng mặc cái gì, một bát táo lớn, táo ngâm quả rượu mạnh, vừa giòn vừa ngọt dôn dốt, lần đầu tiên được ăn món này, Ngưu Manh Manh mặc áo ngủ xanh ra trời họa tiết hoạt hình đáng yêu, mấy lần hô "quá đã", trách móc Dương Hồng Hạnh, Lương Vũ Vân có thứ ngon mà lại giấu riêng.
Không tính Ngưu Manh Manh, cả ba cô gái kia đều thuộc hàng mỹ nữ, mỗi người một vẻ, không phân hơn kém, chỉ tiếc không có chàng trai nào thấy cảnh xuân đặc sắc này.
Căn hộ nhỏ ấm cúng đậm hơi thở nữ tính, trang trí hết sức cầu kỳ đẹp mắt, vật dụng nhỏ đẹp đế khắp nơi, Lương Vũ Vân từ khi lên đại học đã chuyển ra ngoài sống riêng, ngôi nhà này vì thế thường thành địa điểm tụ tập của đám chị em.
Không chỉ có người chú làm cục trưởng cục công an, cả cha mẹ lẫn cậu của Lương Vũ Vân đều là cán bộ thực quyền ở tỉnh thành, ấy vậy mà Lương thiên kim lại chẳng giống đại giả khuê tú, ăn mặc hớ hênh còn ngồi dạng chân rằ, ngước đầu lên vừa ăn vừa hỏi: “ Đại tỷ, rốt cuộc chị nghĩ cái gì thế? Em tốn bao tâm tư đem tin truyền cho Thục Vân, kích thích anh ấy một hồi, kết quả mỹ mãn, tuy thủ pháp của anh ấy hơi tệ hại, nhưng không phải thành rồi sao, anh ấy hẹn chị rồi, sao giờ chị lại làm kiêu?”
Tần Thục Vân treo áo khác lên mắc, trong nhà bật lò sưởi rất ấm, cởi luôn cả áo len, chỉ còn mỗi áo thun dài tấy bó sát người, khoe thân hình yểu điệu đấy sức sống, che miệng cười khúc khích. Ngô Đích khó khăn lắm mới hẹn được Dương Hồng Hạnh, không biết rằng bị cô và Lương Vũ Vân xúi bẩy Dương Hồng Hạn cố tình đồng ý, định lấy lần hẹn hò này thử lòng Giản Phàm, nếu Giản Phàm có tình cảm, thế nào cũng tức xì khói, nếu không thì thế nào cũng mặc kệ. Chỉ là không ai ngờ hiệu quả lại quá tốt, Giản Phàm giờ trò khiến Ngô Đích giận muốn nổ tung, đi mách lén với mẹ Dương Hồng Hạnh, kết quả cuối cùng bị kích thích là Dương Hồng Hạnh, hoàn toàn ngoài dự liệu của cả ba cô gái.
Nghe giải thích đầu đuôi, Ngưu Manh Manh cười lăn cười bò, nhưng ba người lại không hiểu hành vi của của đại tỷ, đầu tiên là đồng ý, sau đó lại từ chối, nhao nhao hỏi nguyên cớ.
“ Chị à ...” Dương Hồng Hạnh khoanh chân ngồi xuống thảm, cầm gối ôm đặt lên đùi, ném quả táo lên trời, điệu nghệ há miệng bắt lấy, tự mãn nói: “ Chị phải cho anh ấy hiểu, chị không phải nha hoàn để anh ấy gọi là đến, đuổi là đi được, cho anh ấy thất vọng rồi mới có kỳ vọng ... Nếu không dễ dàng quá, anh ấy không coi chị ra gì.”
“ Oa, đại tỷ tỉnh ngộ rồi.” Lương Vũ Vân cười khanh khách: “ Đại tỷ, đúng đúng, càng thất vọng càng có dục vọng ... Em thấy tối thế này còn hẹn chị ra ngoài, nhất định là muốn, hì hì .”
“ Muốn đi thuê phòng rồi! “ Ngưu Manh Manh béo tròn vẻ mặt kích động nói tiếp, làm mấy cô gái phì cười, Dương Hồng Hạnh đỏ mặt đánh cho một cái:
“ Này này, đừng có nói Giản Phàm kém cỏi như thế được không, em thấy con người anh ấy rất được đấy, đại tỷ, chị khép mình quá kín rồi ... Cởi mở với anh ấy một chút, thời gian này nếu tâm sự dưới ánh trăng, hoặc tới quán cà phê Phố Nam làm cuộc hẹn dưới ánh nến là tốt nhất ... Cho chị đi đấy, em không ý kiến.” Tần Thục Vân ngồi quỳ bên bàn rất thục nữ, cách ngồi mỗi cô gái đã phần nào phản ánh tính cách, nói đỡ cho Giản Phàm:
“ Xì, cô căn bản không hiểu Giản Phàm.” Lương Vũ Vân vừa ăn vừa phản bác: “ Với tính keo kiệt của anh ấy, không có chuyện thuê phòng, quá đắt, hẹn hò ánh nến, càng lãng phí, anh ấy mà thích cô, sẽ trực tiếp lừa cô tới nhà lên giường tâm sự ... Ha ha ha, thật đấy, không tin đại tỷ đi thử đi ... Hi hi.”
“ Ai bảo anh ấy keo kiệt, nam nhân biết sống tiết kiệm không tốt à, điều kiện kinh tế anh ấy không tốt lắm, sống như thế là đúng ... Ở đội đi ăn, luôn là anh ấy mời, chứng tỏ anh ấy là người rộng rãi, chỉ là không có điều kiện thôi.” Tần Thục Vân bĩu môi: “ Cô mới keo kiệt, chưa bao giờ mời tôi ăn.”
“ Úi Thục Vân, sao bênh Giản Phàm chằm chằm thế, đừng nói mới làm việc chung một thời gian đã bị anh ấy lừa nhé.” Lương Vũ Vân nghi ngờ chỉ mặt cô bạn: “ Dám lắm, nhìn mắt long lanh kìa, thất thân rồi phải không?”
“ Dù chưa thì cũng khẳng định là muốn đi thuê phòng với Giản Phàm rồi.” Ngưu Manh Manh ít kinh nghiệm yêu đương nhất nhóm lai luôn tuyên bố những câu khét lẹt:
Tần Thục Vân nổi nóng nhét nguyên nắm táo vào mồm Lương Vũ Vân, cướp đĩa táo trong tấy Ngưu Manh Manh, thế là trong phòng loạn cả lên, mất một lúc mới quảy về chủ đề chính, đề tài ngày hôm nay là mùng 1 tháng 5 đi chơi ở đâu. Ngưu Manh Manh bỏ phiếu đi Cửu Trại Câu, Lương Vũ Vân phản đối, cực lực tiến cử đi Tây Tạng mạo hiểm, tìm kiếm quê hương tinh thần, Tần Thục Vân nhụt chí nói vụ án này chưa kết được, tinh thần một lòng vì công việc lại bị Lương Vũ Vân giáo huấn, nói nữ cảnh sát không nhiều, đi tới đâu chẳng là hoa quý được cung phụng, còn lao tâm tổn trí vì công việc làm gì.
Mấy cô gái ý kiến luôn khó thống nhất, cãi quả cãi lại một lúc mới nhớ ra Dương Hồng Hạnh hồi lâu không tham giả tranh luận, vẻ mặt đắn đo, Tần Thục Vân lại khuyến khích: “ Đai tỷ, muốn đi còn kịp.”
“ Cô muốn đi tìm Giản Phàm không ai cản thì có.” Lương Vũ Vân hỏi ý: “ Chị có ý định gì chưa? Không được bỏ lại bọn em đâu nhé!”
“ Chị nghĩ được một nơi, không biết mấy đứa có muốn đi không?” Dương Hồng Hạnh chỉ mấy món ăn vặt trên bàn: “ Manh Manh, nơi đó có vô số hạch đào, táo rượu và khoai lang khô, còn có rất nhiều món ăn vặt không nổi tiếng, nhưng mùi vị chính tông, thuần tự nhiên, không lo chất hóa học độc hại, có muốn đi không?”
“ Có có! Em ủng hộ. “ Ngưu Manh Manh đưa tấy lên, chưa hỏi địa điểm đã cho một phiếu.
“ Oa, đại tỷ, vừa mới thông minh ra một chút, giờ lại định dâng minh tới tận hang sói à?” Lương Vũ Vân thất kinh, cô đoán được nơi đó là ở đâu rồi: “ Nhanh quá.”
Dương Hồng Hạnh không phủ nhận, tủm tỉm cười hỏi hai người còn lại: “ Sao, hai đứa có đi không?”