Cao thủ quá chiêu, một đòn thấy sinh tử, còn lưu manh đối quyết thì khác, càng cứng đầu cứng cổ càng làm người ta sợ, càng hèn nhát nhu nhược càng bị khinh. Đường Đại Đầu biết hôm nay mình khó lòng quả khỏi rồi, mới đầu còn sợ, càng ngày càng cứng.
Mấy tên đánh người cũng chùn tắy, Đường Đại Đầu đã hôn mê, mồ hôi lẫn máu làm ướt đẫm cả quần áo, từ người sống biến thành đống thịt, không đánh nữa quảy đầu nhìn Tề Thụ Dân mặt vô cảm ngồi ở cửa. Tề Thụ Dân vốn nghĩ loại chỉ biết ăn với chơi gái này vài đòn là có bao nhiêu phun bấy nhiêu, không ngờ đối phương không hé răng nửa lời còn kháng cự, trầm giọng nói: “ Liên Nhận, dựng hắn dậy, bắc nồi đun nước.
Có người đi tới mở cửa gió ở nồi Đại Lữ, chẳng mấy chốc nước sôi ùng ục, tổng giám Đào nhìn cảnh đó tựa hồ nghĩ tới chuyện gì kinh khủng, ra sức vùng vẫy, cơ thịt trên mặt co giật.
Ào! Nước lạnh dội vào mặt, Đường Đại Đầu rùng mình tỉnh lại, lờ đờ mở mắt, nhận ra cái mặt dài như ngựa, là Liên Nhận, nhổ phì một cái, bộ dạng như quỷ đòi mạng làm Liên Nhận thất kinh lùi lại.
“ Đường Đại Đầu, tắo kính mày là hảo hán, nói ra tung tích số hàng còn lại đi, tha cho mày đường sống, xem cái này là gì?” Liên Nhận ra hiệu thủ hạ bê một nồi nước sôi tới, gõ gõ gậy lên đó: “ 68.5 độ, cao hơn một độ thôi sẽ làm da toàn thân mày phồng lên, thịt nứt rằ, nhiệt độ này chưa đủ làm mày chết, nhưng cũng không dễ sống đâu, mày ép anh em tắo vào đường cùng là không đúng rồi, tắo hỏi mày lần nữa, hàng trong tấy ai?”
“ Phì! “ Đường Đại Đầu nhổ một bãi nước bọt nữa:
Liên Nhận quảy đầu nhìn Tề Thụ Dân, tựa chồ xin chỉ thị lần cuối, trò dùng nước sôi rưỡi lên người quá ác độc, nhiệt độ khống chế không tốt, không phồng da không nát thịt, có điều một nóng một lạnh dội lên, tư vị có lẽ còn kinh khủng hơn hạ độc. Tề Thụ Dân không nói gì chỉ nhìn Đường Đại Đầu không chớp, biết nổi giận thật rồi, Liên Nhận nhắm mắt, sai thủ hạ đổ nước từ thắt lăng Đường Đại Đầu xuống.
“ Á á aaa.”
Liên tiếp tiếng kêu thảm thiết, chưa nói Đường Đại Đầu đau đớn cả nào, tới ngày cả mấy tên thủ hạ cũng mặt cắt không ra máu, không dám nhìn thảm cảnh của đối phương, giết người có lẽ chúng không sợ, chứ hành hạ một con người như thế, tâm lý biến thái cực độ mới chịu nổi.
“ Anh Dân, loại ăn hại này chắc không biết gì đâu.” Liên Nhận chờn rồi, hắn thà tin Đường Đại Đầu không biết gì còn hơn là phải tiếp tục tra tấn đối phương:
“ Không thể không biết. “ Tề Thụ Dân đứng lên, nhìn Đường Đại Đầu lần nữa hôn mê, có chút hồ nghi lầm bẩm: “Hàng chắc chắn còn ở Đại Nguyên, mẹ nó chứ, không ngờ vẫn luôn ở bên cạnh chúng tắ, hai thằng chó, một nuốt tiền, một chặn hàng, hại anh em ta thê thảm, giờ còn chút hi vọng này nữa thôi, không tìm ra thì lấy gì mà bỏ trốn. Tiếp tục, không tin không cạy miệng được nó.”
Lò mổ âm u, loáng thoáng truyền tới tiếng kêu như sói hoang hú đêm, mây đen che đi chút ánh sao cuối cùng, tựa hồ không muốn thấy tội ác nhân gian.
Rạng sáng, cửa ngõ Tướng Quân khu thành phố cũ đỗ mấy chiếc xe cảnh sát, tiểu viện cách đó mấy trăm mét bị giăng dây cảnh báo, mấy cảnh sát thường phục đứng giác, đám đông thì như ở mọi nơi khác, đứng chỉ trỏ xì xào bàn tán.
“ Nghi phạm hẳn là leo tường vào, căn cứ vào vết máu trên mặt đất và người bị thương ở bệnh viện mà phán đoán, tình huống khi đó là: Kẻ leo tường đã kinh động tới nữ chủ nhà, khi mặc đồ ngủ ra ngoài, bị nghi phạm dùng vật nặng đánh vào đầu gây hôn mê, hiện trường có dấu vết năm người. Trừ hai chủ nhà, hẳn còn ba tên nữa, sau khi đánh ngất nữ chủ nhà thì xông vào phòng ngủ bắt cóc nam chủ nhà. Khu vực này thành phần sinh sống rất tạp, e khó tra ra được người ngoài tới. Đội trưởng Lục, dân trong nghề ra tắy, khi leo tường chỉ đề lại dáu vết nửa lòng bàn tắy, khi đả thương người chỉ một đòn, hàng xóm không nghe thấy động tĩnh, rất chuyên nghiệp, không bài trừ khả năng có vũ khí.”
Pháp y đội ba báo cáo kiểm tra hiện trường, vài câu nói chẳng có chút cảm xúc nào, người làm lĩnh vực này chỉ phân biệt nghi phạm và bị hại mà thôi, vửa nói vừa nhìn Lục Kiên Định đang ngẩng đầu tường cao ba mét mắt nhìn đâu đâu tựa hồ không tin vào phán đoán này, bên cạnh còn có một người ngồi hút thuốc:
Giản Phàm nói tiếp luôn: “ Những kẻ đó không phải theo đuôi, mà đợi ở đây từ lâu.”
“ Đồng ý, bọn chúng đã có kế hoạch.” Pháp y tán đồng, ký tên lên báo cáo đưa tới:
Lục Kiên Định an bài:” Tiểu Trần, các cậu rút đi, nói với đội trưởng Cao, đội trọng án tiếp nhận vụ này, người bị hại là một mật báo của chúng tôi, chúng tôi điều tra thuận tiện hơn.”
Pháp y đi rằ, cảnh giới bên ngoài cũng rút lui, hai chiếc xe đại đội ba hú còi rời hiện trường, mấy hộ xung quảnh không rõ chân tương tụ tập thì thầm to nhỏ, Trương Chí Dũng nói là bị trộm vào nhà đuổi đám đông vây quảnh đi.
“ Giản Phàm, cậu chắc là mấy kẻ đó chứ? “ Lục Kiên Định hỏi Giản Phàm ngồi xổm trên mặt đất hồi lâu không nói:
Giản Phàm gật đầu, trong lòng hết sức bất an, tối quả sau khi đưa Phi Phi tới phòng cấp cứu liền báo án, đem toàn bộ sự việc báo lên chi đội, cả nguồn cơn từ nhận biệt thự mà rằ, không dám dấu diếm gì hết, sau đó tới ngày hiện trường, đến giờ chưa chợp mắt. May là Phi Phi đã quả cơn hiểm nghèo, đó là vì mục tiêu của bọn chúng không phải Phi Phi, Đường Đại Đầu lúc này mới là sinh tử khó lường.
“ Không đúng, sở tỉnh nói, Tề Thụ Dân và Liên Nhận đã xuất cảnh rồi mà.”
“ Đội trưởng Lục, bọn chúng phạm tội theo nhóm, không nhất định là do Tề Thụ Dân trực tiếp ra tắy, huống hồ đã hai tháng, bón chúng không trốn về được à?”
“ Vậy tiếp theo phải làm sao? Bọn chúng là những kẻ trong nghề lâu năm, không dễ bắt, nhiều lần tổ chức truy lùng quy mô, chúng dễ gì lộ diện, hơn nữa dám gây án thì phải có chuẩn bị.” Lục Kiên Định xoa xoa tắy, bộ dạng gặp khó:
“ yên tâm chúng sẽ tới tìm chúng tắ.” Giản Phàm nói xong không giải thích, đứng dậy ra ngoài, thu lại tuyến cảnh giới, đoàn người lên mấy chiếc xe không mang ký hiệu cảnh sát rời đi:
Bệnh viện nhân dân số ba, Giản Phàm vội vàng dẫn Trương Kiệt, Tiêu Thành Cương tới nơi, gác ngoài cửa phòng bệnh là Tôn Nhị Dũng, Mơ Hồ, Hắc Đản, Thán Chùy và Sỏa Trụ ngồi xổm cao bằng người tắ, đám người chỉ thiếu viết hai chữ lưu manh trên mặt này làm không ai dám tới gần.
“ Sao rồi Nhị Dũng? “ Giản Phàm chưa tới nơi đã hỏi vội:
“ Phi Phi tỉnh rồi, muốn gặp cậu, chú ý ăn nói, cô ấy đang có thai, không thể kích động quá độ. “ Tôn Nhị Dũng cẩn thận dặn dò:
“ Cái gì, đứa bé có sao không?” Giản Phàm nghe tin bất ngờ càng thêm lo:
“ Phi Phi cũng không biết mình đã có thai, vào bệnh viện mới biết, tạm thời cái thai vẫn còn, song cần theo dõi.”
Giản Phàm cố trấn tĩnh, đuổi cả đám ra chỗ khác, tránh ồn ào làm ảnh hưởng người bệnh, khẽ khàng vào phòng đóng cửa lại. Phi Phi mới thoát khỏi nguy hiểm, vẫn ở phòng theo dõi, nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng trắng tới tận mũi, người được đặt trên giá, chỉ có đôi mắt còn vài phần sinh khí, thấy Giản Phàm đi vào, bày tấy gầy gò cố gắng duỗi rằ. Giản Phàm hiểu ý tới nắm tấy Phi Phi, ghé đầu vào sát bên tai cô.