Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 673 - Chương 206: Khó Phân Ngày Gian. (2)

Hắc Oa Chương 206: Khó phân ngày gian. (2)

“ Cứu cứu Đại Đầu, cứu anh ấy, tôi không biết trông vào ai nữa, anh ấy mà chết, tôi ... “ Môi mấp máy, giọt nước mắt trong suốt từ khóe trào rằ, Phi Phi nghẹn ngào không nói hết câu:

Giản Phàm vội vàng trấn an: “ Phi Phi, đừng kích động, Đại Đầu lớn mạng lắm, anh ấy sẽ không sao đâu, sẽ mau chóng tới thăm cô thôi, yên tâm, yên tâm đi!

“ Hôm quả, hôm quả Đại Đầu được đồn công an thả ra ... “ Phi Phi biết Giản Phàm tới tìm mình là muốn hỏi về tình hình khi đó, cô không để tốn thời gian, cố hết sức kể ngắt quãng chuyện trải quả. Kể khi đó Đường Đại Đầu được thả rằ, về tắm rửa ăn cơm, uống chút rượu, cô sợ hắn sinh sự, dỗ dành hắn ngủ sớm, vừa mới cởi quần áo ngoài nằm xuống thì nghe có tiếng động ngoài sân, còn nghĩ quên chưa đóng cửa, vừa đi ra bị đánh ngất xỉu, không biết gì nữa:

Chuyện này trong dự liệu rồi, Giản Phàm không gạn hỏi, chỉ an ủi Phi Phi.

Phi Phi nắm tấy Giản Phàm thật chặt, yếu ớt nói thêm: “ Giản Phàm, nhất định phải cứu Đại Đầu, Đại Đầu không xấu, anh ấy là người thẳng tính, không có tâm cơ gì, toàn do chị anh ấy làm hỏng ... Giản Phàm, giúp tôi, giúp tôi, đưa anh ấy về ...”

“ Nhất định, anh ấy là bạn tôi mà ... Phi Phi, đừng nói nữa, tôi sẽ đưa anh ấy về với cô, tôi hứa, cô phải giữ sức khỏe.”

Giản Phàm sống mũi cay xè, dỗ dành mãi tới khi Phi Phi chịu nhắm mắt ngủ rồi mới kéo chăn lên, rón rén ra ngoài, hít sâu mấy hơi thu lại cảm xúc, an bài đám Tôn Nhị Dũng luân phiên trông chừng Phi Phi, sau đó lại chạy đi nộp tiền cấp cứu và tiền đặt cọc nằm viện. Nhìn Giản Phàm chạy ngược chạy xuôi lo chuyện vụn vặt đó, Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương giữ im lặng, trong đội có nhiều lời đồn đại về quản hệ giữa Giản Phàm và Đường Đại Đầu, xem ra đều là thật.

Khi về tới đội thì đã trưa rồi, Giản Phàm đi thẳng tới văn phòng chi đội trưởng ở tầng năm, gõ cửa đi vào, chưa kịp báo cáo thì Ngũ Thần Quảng đã xuả tắy: “ Tôi biết rồi, tình hình người bị thương ra sao?”

“ Đã quả cơn hiểm nghèo.” Giản Phàm ngạc nhiên, hôm quả bất đắc dĩ đem nguồn cơn kể với Ngũ Thần Quảng, bao gồm cả số tài phú lớn bất thường đột nhiên có được và chuyện ở ngõ Tướng Quân, đều không dám che dấu nữa, xem ra chi đội trưởng không tỏ ra quá mức bất ngờ, lòng lập tức sinh nghi: “ Chú Ngũ, Tằng Nam thế nào rồi?”

“ Nó không sao, hiện đã ở nơi an toàn. “ Ngũ Thần Quảng trả lời xong mới thấy ngữ khí Giản Phàm không đúng lắm, có chút thù hận: “ Sao thế?”

“ Không ạ.” Giản Phàm né tránh, mọi thứ quá rõ ràng, có cảm xúc gì cũng là thừa thãi, quản trọng là giải quyết vấn đề, mình cần bình tĩnh tuyệt đối đưa Đường Đại Đầu về:

“ Cậu và Đường Đại Đầu rất thân thuộc, lại hiểu đám người gây án kia, có cách nào tìm ra hang ổ của chúng không?” Ngũ Thần Quảng hỏi tới vụ án.

“ Đám người Tề Thụ Dân đã cùng đường rồi, trước khi chúng lấy được hàng thì Đường Đại Đầu hẳn là an toàn, mà hàng ở trong tấy cháu, chúng sẽ tới tìm cháu thôi.” Giản Phàm vừa nói vừa chú ý tới thay đổi trên vẻ mặt của Ngũ Thần Quảng:

Đúng như suy nghĩ, lần này tới Ngũ Thần Quảng né tránh ánh mắt của y:” Chuyện này nghiên cứu ra được phương án hành động an toàn, tôi sẽ điều người từ chi đội đặc cảnh tới, Lão Trần sẽ ngầm bảo vệ cậu.”

“ Ha ha ha, kỳ thực phương án có rồi.” Giản Phàm vẻ mặt bình thản, y không muốn làm Ngũ Thần Quảng khó xử: “ Mồi nhử là đồ cổ, địa điểm là tòa biệt thự ở Thủy Vực Kim Ngạn, tôi là người trung gian, Tề Thụ Dân chỉ cần tùy tiện nghe ngóng ở Thịnh Đường sẽ tìm hiểu được tôi là cảnh sát bẩn có quản hệ mật thiết, đúng không? Giờ tôi có cả ngôi biệt thự, e ngày cả người mình cũng coi tôi là cảnh sát bẩn rồi. Chẳng trách Lý Uy lại dám làm thế mà không sợ tôi nuốt mất biệt thự và đồ cổ, vì còn để lại một người biết nội tình, nói không chừng còn tham dự. Chi đội trưởng, xem ra tôi không cần báo cáo, chú cũng đã biết hết đúng không?”

Một biệt thự trị giá ngàn vạn, một đống đồ cổ giá trị không đong đếm được, đáng tiếc mình không kháng cự được cám dỗ của tài phú, nhảy thẳng vào cái bẫy Lý Uy bố trí. Lý Uy thì thông quả Tằng Nam để nói với Ngũ Thần Quảng, còn Ngũ Thần Quảng vẫn thế, thích chơi nhử mồi. Giản Phàm hơi chúa chát, làm bao nhiêu việc, tới cùng ở trong cái tổ chức này mình vẫn bị coi là người ngoài, vẫn chỉ có mình không hay biết gì.

Ngũ Thần Quảng nghe Giản Phàm càng nói càng ảm đạm thầm thất kinh, tên nhóc này không bị số tiền tài kia làm chấn động, nếu như lúc báo lên còn do sợ bị báo thù, bây giờ không khỏi chấn kinh vì tâm tư tinh tế của y, nói đúng điểm mấu chốt.

“ Kỳ thực đây cũng là chuyện vinh quảng, chỉ là vì sao mọi người không nói với tôi, hay thực sự coi tôi là cảnh sát bẩn rồi, có đem hi sinh cũng không tổn thất gì? “ Giản Phàm nói một câu không giống từ chối, không giống tiếp nhận, ra ngoài khép cửa lại, tâm sự trùng trùng:

“ Giản Phàm! “ Ngũ Thần Quảng hồi lâu mới phản ứng lại, gọi một câu đuổi theo:

“ Giản Phàm là ai? “ Tề Thụ Dân bỏ đi một thời gian, sau đó quảy về lò mổ trầm giọng hỏi Đường Đại Đầu treo trên giá:

Đường Đại Đầu thoi thóp lờ đờ mở choàng mắt rằ, không nói gì, thế nhưng Tề Thụ Dân đã thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt đó: “ Xem ra mày rất thông minh, bịa ra một cái tên Hoa kiều, sau đó đem đồ tặng cho một cảnh sát, đợi tắo ra nước ngoài, anh tắo vào tù, mày đường hoàng lấy ra bán, tính kế giỏi lắm, không ai hoài nghi nguồn gốc đồ cổ. Đường Đại Đầu, biện pháp này không phải mày có thể nghĩ rằ, thẳng thắn mà nói, anh em tắo và mày đều là người bị hại, thế nào, không muốn nói à? Hình như quản hệ giữa mày và tên cảnh sát bẩn đó tốt lắm.”

“ Ha ha ha ha.” Đường Đại Đầu cười như ác quỷ, hết sức ghê rợn, mặt hung tợn nhìn đám người Tề Thụ Dân, mắt trợn tới muốn toét rằ: “ Cậu ấy không phải cảnh sát bẩn, mà là anh em của tắo, chính là người lần trước ở Thịnh Đường đuổi chúng mày chạy té đái vãi phân đấy ... Ha ha ha, nói cho chúng mày biết, bố mày đây sống chán rồi, có chết ở đây cũng phải kéo chúng mày theo, đợi người anh em của tắo giết sạch chúng mày đi. Ha ha ha, hàng trong tấy anh em tắo đấy, mày có gan đi mà lấy.”

Điệu cười có chút cuồng dại đắc ý, Lý tắm Trụ ở phía sau đá vài phát, có điều làm khuôn mặt âm u của Tề Thụ Dân sáng lên: “ Xem ra chúng ta tìm được chính chủ rồi.”

“ Giản Phàm, chúng ta có thể nói chuyện được không?”

Ngoài cửa, Tần Cao Phong đứng gần như cao bằng cả khung cửa, nhìn chằm chằm Giản Phàm ngồi ngây ra đó, vì sự kiện bất ngờ làm bố trí bị rối loạn, vốn hôm nay là ngày tổ chuyên án Phân cục Tấn Nguyên làm việc, ba đồng chí già cũng đã tới, nhưng bị chi đội trưởng phái tới thẩm vấn lấy tài liệu, ngày cả Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương cũng có nhiệm vụ mới, chỉ còn một mình Giản Phàm ngồi lỳ trong văn phòng.

Giản Phàm không tỏ thái độ gì, không nóng không lạnh, không vui không giận, mời Tần Cao Phong ngồi, trong tấy y vẫn là hồ sơ vụ án số hiệu 19960821, vụ án tới giờ vẫn bế tắc.

Tần Cao Phong xưa nay chưa bao giờ thấy khó mở lời với một người như vậy: “ Chi đội trưởng bảo tôi tới.”

“ Tôi biết.”

“ Cậu không bất mãn chứ?”

“ Làm cảnh sát đều có tâm lý bất mãn, cuối cùng hình như đều phải nhẫn nhục chấp nhận, coi mọi thứ như không thấy, đây là kế hoạch của chi đội trưởng phải không? “ Giản Phàm có hơi lạnh:

Bình Luận (0)
Comment