Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 676 - Chương 209: Không Chịu Khuất Phục.(3)

Hắc Oa Chương 209: Không chịu khuất phục.(3)

Hách Đại Thông ngồi sau bàn làm việc cỡ lớn, trông càng giống đống thịt đung đưa trên cái ghế xoay, cười xởi lởi hỏi: “ Chú em Giản, tôi xưng hô thế' này có đường đột không? Cậu không ngại chứ?”

Giản Phàm cười ha hả:” Không, rất tốt, nghe thân thiết, tôi thích. Giám đốc Hách, không cần quảnh co rào trước đón sau, có gì nói thẳng.”

“ Hào sảng! “ Giám đốc Hách giơ ngón cái lên, đi thẳng vào chủ đề: “ Cứ yên tấm gửi ở chỗ tôi, chúng ta người ngày không nói lời gian, nhân viên chúng tôi đều thành tính rồi, chắc chắn sẽ bán được vượt quá giá trong lòng cậu.”

Giản Phàm thoải mái phất tắy: “ Giám đốc Hách, tiền bao nhiêu tôi không bận tâm, mấy món đồ của tôi gửi ở đây an toàn chứ?”

Hách Thông Đạt một vỗ bàn, hai vỗ ngực đảm bảo: “ Chúng tôi có 27 bảo an, ba tiểu đội trưởng luân phiên trực ban, một nửa là lính xuất ngũ, con dấu của Tề Bạch Thạch, tranh của Trương Đại Thiên từng gửi ở chỗ chúng tôi, ngày cả viện bảo tàng tỉnh cũng muộn chỗ này ... Không dấu chú ý, tôi từng ăn cơm ngân hàng, rất am hiểu công tác bảo an. yên tâm, mất hàng chúng tôi đền, chuyện này đã ghi trên hợp đồng.”

“Nghe cũng được đấy.” Giản Phàm nói rõ mục đích chuyến đi: “ Giám đốc Hách, tôi không có ý đó, chỉ muốn tới nhìn một cái thôi, những món đồ này do thân thích để lại cho tôi, tới bảy tám chục món, chỉ mấy món này chưa nhìn kỹ ... Nếu anh thấy không tiện thì thôi, dù sao tôi còn muốn đưa thêm vài món tới đây.”

“ Ấy ấy, sao không, Ngọc Dung, thông báo cho bảo an, mang bảy món đồ của anh Giản đây tới phòng tôi.” Hách Thông Đạt rất thông tình đạt lý, sai thư ký mau mau đi làm:

Đúng là rất an toàn, trong lúc tán gẫu nghe thấy tiếng cửa chống trộm hạ xuống, tiếp đó là tiếng bước chân của một nhóm người, khi xuất hiện trong văn phòng. Giàn Phàm phải tán thưởng, toàn là người cao lớn tráng kiện, mặt mày từng trải phong sương, bê từ món đồ dù ở trong địa bàn vẫn cực kỳ cảnh giác, cực kỳ chính quy.

Đồ đặt xuống, bảo an chia ra gác ở cửa, Hách Thông Đạt mỉm cười đưa chìa khóa cho Giản Phàm làm động tác mời, Giản Phàm rất thoải mái ném cho thư ký tên Ngọc Dung mở rằ, thực sự so với những món đồ mà y hai lần thu được trong vụ án trước thì không có gì đáng nhìn, đưa tấy quệt cái đỉnh đồng nhỏ, nhìn tấy biến sắc, có chút khó chịu bới móc:” Rỉ quá.”

Hách Thông Đạt hít sâu một hơi, bị Giản Phàm làm tức tới nổ đom đóm, đồ đồng bị rỉ bên ngoài là chuyện tất nhiên, hơn nữa chính vì rỉ đồng thấm vào vật, hoa văn chính là điểm mấu chốt phân biệt thật giả, vị đại giả này lại xem thường.

Ngọc Dung rất xứng cái tên, da dẻ như ngọc, dung mạo đẹp đế cắn răng không dám cười, tâm tư giống giám đốc, tên nhà quê học đòi.

Đáng tiếc đáng tiếc, càng đác tiếc là cái tên toàn thân chẳng có chút phong nhã nào nhìn chằm chằm cái bình sứ tựa hồ nhận rằ, cầm lên chơi đùa: “ Giám đốc Hách, cái này là Quả Lăng bình phải không?”

“ Nhãn lực rất chuẩn, nói thật với chú em, làm nghề đồ cổ bao năm, chưa bao giờ thấy món đồ tốt như thế, tới một vết nứt cũng không có, cực phẩm.” Hách Thông Đạt biểu dương trái lương tâm:

Giả Phàm lại hỏi một câu ngu xuẩn: “ Thế bán được bao nhiêu?”

“ Chế phẩm tinh xảo thời Tống, ít nhất phải 65 vạn, đấu giá càng cao hơn .. Chú em Giản, ý cậu là, chỗ cậu còn có ..” Hách Thông Đạt cẩn thận hỏi vị không hiểu đồ cổ này, đây là món hời, ai chẳng muốn khách hàng kiểu ngày, càng ngu dốt bọn họ càng kiếm:

“ Tự xem đi ... Mấy món này tôi chả thích, cổ quá, chẳng có gì đáng xem ...” Giản Phàm lấy di động rằ, mở mấy bức ảnh khịt mũi xem thường bảy món đồ trước mắt:

Hách Thông Đạt và thư ký Ngọc Dung cùng ghé tới nhìn, nào là món đồ khắc gỗ, lư hương, hộp sơn mài, tượng ngọc, cây san hô, mắt hai người muốn rớt khỏi tròng, đồ do Lý Uy thu thập mười mấy năm, đủ dọa sợ chết người chứ chẳng đùa.

“ Chú em Giản, cậu, cậu có cả núi vàng đấy.”

Phải rất lâu sau Hách Thông Điệp mới thu lại được ánh mắt tham lam, liếm cánh môi khô cong, cẩn thận dùng hai tấy trả lại, người ta thuận tấy ném ra vài món đều cực phẩm, còn lại không thể giả. Thấy Giản Phàm căn bản không thèm để ý, càng sùng bái, đối với người sở hữu tài sản lớn như vậy mà chẳng bận tâm tới tiền, càng dễ dàng được người ta tôn kính.

Giản Phàm đương nhiên không để ý, mẹ nó, có phải của y đâu, để ý cái chó gì?

“ Giám đốc Hách, lại đây ...”

“ Dạ dạ.” Giám đốc Hách lật đật chạy tới, đến khổ, thân hình béo như thế mà lưng phải khom lưng, cảm giác bất kể lúc nào cũng có thể ngã chúi về phía trước:

Giản Phàm đặt cái bình "cạch" lên bàn khiến hai người kia thót tim: “ Giám đốc Hách, tặng anh cái bình này đấy.”

“ Hả?” Hách Thông Đạt lảo đảo, thư ký ở phía sau ôm ngực kinh hoàng, không biết có phải Giản Phàm đùa không, rối rít xuả tắy: “ ... Đừng, đừng, tôi không có phúc ấy đâu, chú em Giản, đừng đùa thế, tôi tận tâm tận lực làm việc, cứ yên 100 cái tâm đi.”

“ Xem anh kìa, tặng mà anh không dám nhận, mất hứng. “ Giản Phàm dựa lưng ra sau ghế, xuả tắy: “ Thế thì thôi, tôi muốn quen vài người bạn, anh giới thiệu giúp, cái bình này là của anh, thế nào?”

“ Cái cái ...” Hách Thông Đạt nói không lưu loát nữa:

Giản Phàm rất thẳng thắn:” Hai vị, tôi mù đồ cổ mà, không nhìn ra à, tôi chẳng thèm mấy thứ này ... Giám đốc Hách, đợi anh đấy.”

“ Vậy muốn quen ai ạ?” Hách Thông Đạt kích động nói tía lia: “ Cái gì không nói, nếu là người có tiền trong tỉnh, tôi quen biết không ít, dù không quen biết cũng có thể giới thiệu cho cậu ... Mà chú em ơi, với thân phận của cậu còn phải làm quen với ai, khi ông Giản Hoài Ngọc về nước, lãnh đạo tỉnh phải ra mặt chiêu đãi mà.”

“ Đừng nhắc tới ông tắ, bực mình. “ Giản Phàm khịt mũi, căn bản không biết đó là ai, cơ mà xem thường người khác đề đề cao mình là chiêu thuần thục rồi: “ Tôi muốn làm quen người họ Tề, tên Tề Viên Dân, có quen không?”

“ Quen ... Có điều, có điều bị công an bắt mất rồi.”

“ Vậy Tề Thụ Dân cũng được, em trai ông tắ.

“ Giản Phàm đột ngột nói tiếp:

Sắt mặt Hách Thông Đạt thoang biến đổi, sau đó lắc đầu: “ Ông chủ Tề không có em trai.”

“ Vậy anh đi nghe ngóng xem.”

“ Thôi vậy, cái bình này tôi không dám nhận nữa, Tề Viên Dân ở trong tấy công an rồi, chúng tôi làm ăn không muốn đinh dáng tới họ.”

“ Bình tốt ... “ Giản Phàm không thèm nghe hắn nói, cầm cái bình trị giá cả giả tài ném lên rơi xuống như đồ chơi, nhìn ánh mắt Hách Thông Đạt thấp thỏm dõi theo, chép miệng: “ Con người tôi có tính hơi quái chút, cái gì nói cho đi rồi thì không lấy về, anh không lấy tôi chỉ còn một cách, anh biết là gì không?”

Không biết, đương nhiên là không biết, Hách Thông Đạt và thư ký Ngọc Dung nhìn chàng trai giàu có lập dị này, chỉ thấy cái bình bay cao quá đầu mới hiểu ra kêu một tiếng

không" lao rằ, nhưng quá muộn rồi.

Choang!

Cái bình chạm đất vỡ tắn nát, tức thì bốn năm bảo an ngoài cửa xông vào, Hách Thông Đạt vồ hụt, mắt nhắm lại, trí tim cũng tắn nát theo. Thư ký Ngọc Dung thì nhìn Giản Phàm muôn vàn sùng bái, cái khí thế đó tựa hồ của bậc quân vương coi báu vật thiên hạ như bùn đất.

Đám bảo an không biết chuyện gì xảy ra chỉ trơ mắt nhìn cái bình biến thành đống rác, nhìn ông chủ. Hách Thông Đạt xuả tấy quát có phần điên dại: “ ra ngoài, ra ngoài cho tôi!”

Bình Luận (0)
Comment