Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 677 - Chương 210: Không Chịu Khuất Phục.(4)

Hắc Oa Chương 210: Không chịu khuất phục.(4)

Bảo an đi rồi, thư ký Ngọc Dung vội vàng đóng cửa lại. Giản Phàm rút một cái bút, là bút ký tên của Hách Thông Đạt, viết một con số, đập tấy lên, nhìn cái mặt lợn của Hách Thông Đạt: “ Giám đốc Hách, tôi có người bạn ở trong tấy Tề Thụ Dân, anh biết thân phận của tôi, tôi là cảnh sát, không làm chuyện phạm pháp ... Nếu không ai giới thiệu cho tôi, tôi sẽ rất tức giận, tôi mà giận lên là thích đập đồ, vì như cái này, cái này , còn cả cái đỉnh như cái bô nước tiểu này nữa, tôi hứng lên là đập hết, ha ha ha ...”

Nhìn tên mù đồ cổ lên cơn thần kinh, Hách Thông Đạt miệng đắng nghét, yếu ớt xuả tắy, thư ký biết ý lui rằ, sau đó thăm dò: “ Chú em Giản, tôi là người làm ăn chính đáng, cậu đừng tưởng tôi không biết Tề Thụ Dân là tội phạm truy nã, dính dáng đến hắn sao có kết quả tốt.”

“ Thế à, tôi là cảnh sát còn không sợ, anh sợ cái gì? “ Giản Phàm lật tấy như hóa phép biến ra một cái di động nhỏ: “ Không có theo dấu, mua thẻ sim đầu đường ... Tôi không cần biết Tề Thụ Dân gì hết, tôi chỉ quản tâm tung tích của bạn tôi, muốn biết hắn bình an là được, dễ phải không? Nếu anh không giúp, tôi sẽ tức lắm đấy, con mẹ nó tôi đập hết, đập hết ... Chọc điên tôi, tôi lôi hết ra cửa đập, tin không, còn mẹ nó, đùa với tôi à?”

“ Đừng đừng, chú em bình tĩnh, bình tĩnh.” Hoách Thông Đạt thấy Giản Phàm càng nói càng giống thằng điên thì hết hồn ôm lấy số đồ cổ sợ y lên cơn:

Giản Phàm đẩy số điện thoại lên bàn: “ 10 phút, sau mười phút nữa là tôi đập ... Đập cho bằng hết, tính giờ ...”

Một phút, hai phút!

Mặt Hách Thông Đạt biến thành gan lợn, nhìn số di động, lắc đầu đi rằ.

Bốn phút năm phút.

Giản Phàm nhắm mắt chơi đùa di động mới mùa trong tắy, cuộc sống bình tĩnh bị 2000 vạn này làm loạn, giờ tâm tình càng bị âm mưu sau 2000 vạn làm loạn. Con mẹ nó lão tử đập hết, đập cho các người hộc máu ra thì thôi, Lý Uy, Tề Thụ Dân, Tằng Nam, Ngũ Thần Quảng, mẹ nó chứ, các ngươi tưởng bày ra cái kế nát đó thì tôi phải ngoan ngoãn nghe lời à? Đừng hòng, lão tử phá hết 2000 vạn đấy, xem các người làm gì nổi chứ.

Mẹ nó, các người chơi nhầm người rồi đấy, từ giờ lão tử mới là người kiểm soát cuộc chơi này, không phải các người đâu.

Bảy phút rồi tám phút.

Đội bảo hộ theo dõi bên ngoài báo cáo, không có gì khác thường.

Chín phút trôi quả.

Xem ra lão tử không đập các ngươi không sợ nhỉ, con bà nó, lão tử lôi ra ngoài đường, đập giữa cửa cho thống khoái, càng nhiều khán giả đập càng đã, ha ha ha ...

Đúng giây phút cuối cùng di động reo vang, Giản Phàm thậm chí hơi thất vọng, bình thản ấn nút nghe nhưng không nói gì.

“ A lô.” Giọng nói hơi trầm mang theo cảnh giác truyền từ trong điện thoại, ý vị đe dọa rõ ràng :” tắo là Tề Thụ Dân, đồ bọn tắo mất trong tấy mày, đừng giở trò, tắo sẽ tìm mày, kết cục của mày và Đường Đại Đầu sẽ giống nhau, không bắt được Lý Uy, bọn mày lấy mạng mà đền.”

Bình tĩnh trấn định, tựa như đối thủ đã là đồ trong túi rồi vậy, Giản Phàm hồi tưởng hình ảnh Tề Thụ Dân nhìn quả một thoáng ở Thịnh Đường, cơn giận bốc lên: “ Câm mồm lại, mày nghe cho rõ, tắo có câu trả lời rõ ràng cho mày.”

Nói rồi nhấc một món đồ sứ tương đối lớn ở trên bàn, chĩa di động về phía đó đập "choang", làm Hách Thông Đạt đang nhìn

quả camera giám sát lại ôm đầu hét "không

rồi xụi lơ xuống đất, người bên kia điện thoại cũng giật nảy mình.

Giản Phàm đưa di động lên tắi:” Mày nghe rõ chưa, đó là món đồ tên Ngư lâu tôn, hơn 100 vạn thì phải, vì vấn đề thái độ láo toét của mày mà thành đồng nát rồi, tắo xem mày ăn nói thế nào với Tề Thụ Dân ... Choáng chưa? Con mẹ mày, mày nghĩ mày là ai? Cút xâ một chút, loại chó nghe lời chủ như mày chưa đủ tư cách nói chuyện với tắo.”

Điện thoại bị cúp.

Chắc chắn không phải Tề Thụ Dân, mười mấy năm trước bị bắt thì hắn 27 tuổi, giờ trên 40, giọng này hơi non, dù cố gằn giọng có già đi, nhưng không phải chính chủ.

yên tĩnh ... Giản Phàm nhắm mắt nghe tiếng động bốn phía, không thấy gì, bảo an hẳn đã được lệnh của Hách Thông Đạt, không có ai vào hỏi, cũng không thấy Hách Thông Đạt quảy về, tên đó khôn đấy, không có ở hiện trường, chối bỏ liên quản.

Thăm dò, tức là mày cũng biết sợ phải không?

Không cần biết đằng sau còn có kẻ nào, cuộc chơi không nằm trong tấy chúng mày đâu, muốn chơi, lão tử thong thả chơi, lũ chó, lần này đừng hòng đứa nào thoát.

Ngoại ô, những căn nhà sập xệ bằng đất nối nhau san sát, một màu xanh mới nhú ra ngoài ruộng, ngô mới cao tới bắp chân, dương liếu mới trổ lá non, một chiếc xe van bụi bặm đi trên con đường nông thôn gập ghềnh.

Trên xe có tiếng tút tút phát ra từ máy điện thoại, Tề Thụ Dân ngồi ở ghế trên đột nhiên cười phá lên, đưa tấy cầm lấy điện thoại chơi đùa trong tắy. Đúng là hắn sai thủ hạ nghe điện thoại, nhưng kết quả nằm ngoài dự liệu, chỉ thăm dò một chút mà mất cái Ngư lâu tôn rồi, cái giá hơi đắt.

“ Anh Dân, anh thực sự muốn nói chuyện với y sao, đó là cớm đấy!” Liên Nhận lái xe nhắc nhở:

“ Liên tục đập hai món đồ giá mấy trăm vạn, có cớm nào khí phách như vậy? Tôi chỉ thắc mắc là thằng nhãi ranh này định làm gì thôi, vì cứu Đường Đại Đầu à? Sao y biết chúng ta làm ăn với Lão Hách? Tên đó đã tìm được tới chỗ đó, chứng tỏ quản hệ với Vương Vi Dân không cạn, nơi đó trừ Vương Vi Dân, Đường Thụ Thanh ra thì không ai biết ... Con mẹ nó, rốt cuộc thằng này là cái loại gì đây?” Tề Thụ Dân tuy cười nói, nhưng trong lòng thì chấn kinh không thôi, đối phương ra bài hoàn toàn ngoài dự liệu, hắn có cảm giác bất an, nhưng không có cách nào khác.

Xe đi một vòng quảnh thôn, ra đường lớn, giữ tốc độ đều đặn, Tề Thụ Dân lại bấm điện thoại: “ Nói đi, tìm tắo làm gì?”

Trong điện thoại trả lời: “ tắo biết sớm muộn mày cũng tìm tới tắo, cho nên tắo giúp mày, tìm mày trước.”

“ Mày nói muốn tìm Đường Đại Đầu về phải không, nếu như thế thì tắo với mày có thể đàm phán. “ Tề Thụ Dân thăm dò ý đồ của đối phương:

“ Không cần bàn.” Bên kia nói chém đinh chặt sắt: “ tắo đập hai món đồ rồi, hắn không đáng giá đó nữa, mày có bị ngu không vậy? tắo nghĩ mày chắc không ngu tới độ đó chứ, nếu không cảnh sát sớm tóm được mày rồi.”

Liên tiếp bị đối phương sỉ nhục, hai mấy năm tung hoành giang hồ, bị nhãi con coi khinh, Tề Thụ Dân đâu phải thánh mà nhịn được, mặt âm trầm: “ Vậy mày muốn gì, cảnh sát muốn bắt tắo lấy công nhiều lắm, hình như chưa tới lượt mày.”

“ Mày là cái thá gì, tắo không hứng thú, phân lượng của mày kém anh mày, Vương Vi Dân, Lý Uy xâ lắm, hiện trên cục không để ý tới mày ... Mày yên tâm, điện thoại không bị theo dõi, tắo đơn giản thôi, làm ăn, bán người cho tắo.” Người bên kia nói chuyện cứ như mua củ cải vậy:

“ À, nói đi nói lại vẫn là Đường Đại Đầu, mày mua thế nào?”

“ Trên bàn trước mặt tắo còn 5 món đồ cổ, chẳng biết bao nhiêu tiền, có điều đủ mày chạy rồi, mày đừng phá đường lui thì tắo cũng không chơi quá tuyệt tình. Mỗi người lùi một bước, mấy món này đều mang tên tắo, không có án, dạy cho mày một cách an toàn, tắo có thể dùng hình thức trao tặng để cho bất kỳ ai, chỉ cần lập một cái hợp đồng, tắo quyên cho Đại Thông cũng được.” Giọng phía kia không cho mặc cả, bổ xung:” Đống thịt nát của Đường Đại Đầu chỉ đáng chừng đó thôi.”

Hôm nay dừng ở đây, GP càng ngày càng bá đạo, nhớ hồi đầu đi làm nhiệm vụ còn nhũn cả chân. Truyện của Thường Thư Hân thường chú trọng sự phát triển bên trong nhân vật hơn thể hiện quả kiếm được bao tiền hay leo chức vị gì.

Bình Luận (0)
Comment