Xe từ từ dừng lại bên đường, đây là ngã ba thông tới Đại Đồng, Hoài Nhân, bên ngoài tiếng người xe ồn ào, quả lại tấp nập, không ai để ý tới chiếc xe van hết sức bình thường. Biển số xe dính bùn cũng không nhìn rõ nữa, nơi này cũng không có cả camera giám sát.
Trong xe im phăng phắc, ai nấy nghe rõ lời người bên kia, Tề Thụ Dân trầm ngâm một lúc hỏi: “ Nếu tắo không đồng ý thì sao?”
“ Mày sẽ đồng ý, mày biết tung tích vật bị thất lạc rồi, còn hắn thành phế vật hết giá trị, hơn nữa mày bị truy nã, mày đâu bận tâm bị ai nhìn thấy, tắo nghĩ, mày cũng chẳng coi cảnh sát Đại Nguyên ra gì ... Nếu thế sao không ứng trước một chút tiền vốn đi, tiến có thể công, lui có thể thủ, giữ lại núi xânh, sợ gì không có củi đốt ... Chúng ta không oán không thù, số còn lại trong tấy tắo, lấy được hay không xem bản lĩnh của mày.”
Bên kia nói rất khó chịu, Tề Thụ Dân vẫn bình tĩnh, nhưng Liên Nhận đã không nén được giận, định chửi vào thì bị Tề Thụ Dân đưa tấy ngăn lại:” Sao tắo cảm giác đây là cái bẫy, đợi bọn tắo mắc câu à? Đợi đưa Đường Đại Đầu về thì mày bắt trọn ổ?”
“ Mày ngu tới mức vậy à? “ Bên kia cười kinh miệt: “ Nếu mày không biết cách thì tắo dạy mày, kiếm bừa một cái túi nhét Đường Đại Đầu vào đấy, sau đó lái xe tới chỗ đông đúc, hay bãi đỗ xe, chỗ nào càng hỗn tạp càng an toàn, không dễ bố trí lực lượng ... Đơn giản nhất là ném hắn ở chỗ không người, tắo nhặt về là được ... tắo không sợ mày lừa tắo, đống đồ cổ trước mặt tắo thuộc về mày rồi đấy, mày ủy thác ai xử trí cũng không thành vấn đề, tắo coi như chưa thấy, cần tắo ký cái gì, tắo sẵn lòng. Thế nào, đủ ưu đãi chưa?”
“ Đủ, nhưng tắo không tin mày.” Tề Thụ Dân nói xong cúp máy, tắt di động, ra hiệu cho Liên Nhận lái xe về:
Liên Nhận len lén liếc mấy cái, Tề Thụ Dân đã nhắm mắt lại, có vẻ đang cân nhắc lời kia thực hư thế nào, chưa bao giờ thấy Tề Thụ Dân đau lòng như vậy, dù thế nào, biết hàng của mình nằm trong tấy hình cảnh, làm đám người bọn chúng rất lúng túng. Nhưng đột nhiên có người lấy số đồ cổ trị giá mấy trăm vạn ra đổi người, thứ này quả tấy chợ đen mấy lượt, tiền không phải ít, sức hấp dẫn rất lớn, hắn động lòng rồi, chỉ là thấy Tề Thụ Dân không nói gì, không dám ý kiến.
Xe đi dưới con đường phủ ánh hoàng kim rực rỡ của mùa xuân, đi hai mấy phút không có động tĩnh gì, hình như tất cả mọi thứ sẽ kết thúc.
Giản Phàm ngồi trên ghế sô pha thư thái chờ đợi, nhìn thấy ít nhất 2 camera giám sát ở góc phòng, chắc còn camera bí mật, ở cái nghề đặc thù này, giám sát không thể để lại góc chết, bất kỳ mình có động tác gì cũng không thoát khỏi giám sát của chúng, Tề Thụ Dân chắc chắn phải xác định an toàn rồi mới gọi lại, hắn vẫn còn thăm dò.
Tên này vô cùng cẩn thận, vô cùng kiên nhẫn.
Đó là phán đoán đầu tiên của Giản Phàm, rất khó chọc giận, khó làm hắn mất bình tĩnh.
Đường Đại Đầu rơi vào tấy Tề Thụ Dân, thêm vào thù oán cũ ở Thịnh Đường, bọn chúng cả cảnh sát còn dám giết người bịt miệng, nói gì tới một tên lưu manh, cú điện thoại kia không gọi tới thì Đường Đại Đầu chết rồi ... Đối với con quỷ xui xẻo ấy, Giản Phàm luôn cảm thấy số mệnh hai người có nhiều chỗ tương đồng, đó là bị người ta thao túng.
Từ thao túng phú quý sang hèn tới thao túng sinh sát, Giản Phàm không cam lòng, vì thế hôm nay y làm việc mình muốn làm và từ chối làm việc mình không muốn làm.
Đường Đại Đầu, nếu anh còn sống trở về, tôi sẽ đích thân làm cho anh một bữa thịt chó, cho thằng ngốc nhà anh biết thế nào mới là mỹ vị thật sự.
Về đi, con anh đang đợi đấy!
Giản Phàm nắm chặt di động trong tấy chờ đợi, bề ngoài thì ung dung, kỳ thực lòng bàn tấy đẫm mồ hôi, điện thoại bị nắm tới nóng lên, chỉ sợ mình nói một câu sai lầm đẩy Đường Đại Đầu vào thế vạn kiếp bất phục, cũng sợ bị hắn ngửi ra có chút gì khác thường trốn mất, như vậy cả đời này mình đừng hòng yên thân, không những thế, người nhà cũng không được an toàn.
Có điếng di động reo, Giản Phàm giật mình, nhưng không phải là di động trong tắy, thì ra bất tri bất giác đã ở trong này gần một tiếng. Người khác ngoài sợ có biến, lại không dám tùy tiện xông vào, sợ vô tình làm hỏng việc. Tiêu Thành Cương gọi điện thoại hỏi, bị Giản Phàm đang nóng lòng chửi một trận, y là nhân vật chính của vợ kịch này, tuy chi đội dàn dựng, nhưng diễn thế nào là ở y.
Lại có tiếng chuông điện thoại.
Lần này là số điện thoại chỉ một người biết, hít sâu một hơi, lòng nhẹ đi một nửa, hắn còn gọi là tức là Đường Đại Đầu còn hi vọng, đặt điện thoại lên tắi, chỉ có tiếng thở của hai bên, không ai nói trước.
Rất lâu sau mới có giọng hơi khàn của Tề Thụ Dân truyền tới:” tắo có vấn đề chưa hiểu, sao hàng lại ở trong tấy mày?”
“ Giữa chúng ta không có cơ sở để tin tưởng nhau, tắo chẳng việc gì phải trả lời mày, tắo nói liệu mày có tin không, huống hồ tắo có thể bịa ra cả trăm lý do để giải thích với mày. Ví như tắo tha cho Lý Uy một con đường sống, tiền hắn vét được đã đủ sống rồi, nên thứ không xử lý được này, hắn đẩy vào tấy tắo, lúc đó tắo còn chưa biết là khoai nóng. Ở mặt này mà nói, bà nó chứ, tắo cũng là người bị hại.” Giản Phàm nửa thật nửa giả trả lời: “ Giờ rõ rồi, hắn muốn tắo với mày trừ khử lẫn nhau, loại bớt nguy hiểm cho hắn.”
“ Được, tắo tin mày, hàng trong tấy mày, thế là tốt .. tắo đang lo tìm mày thế nào thì mày tìm tắo rồi, không sợ tắo giết à?” Tề Thụ Dân giọng bình ổn, đây mới là lão đại, không cần gằn giọng lên gân như kẻ đóng giả vừa nãy, hời hợt nói cũng đủ uy:
“ tắo biết mày dám, nhưng mày muốn cũng chẳng làm được, mục tiêu của mày không phải là tắo, mày không muốn chuốc thêm kẻ thù, mà nói không chừng chúng ta còn có thể làm bạn ở phương diện nào đó ... Mày muốn lấy hết hàng về, được thôi, không cần uy hiếp, chúng ta ngồi xuống giao dịch với nhau như thế này, không phải tốt à ... Phải rồi, thuận tiện hỏi một câu, trăm cân thịt kia có bán không, người mua đủ thành tâm đấy.” Nói xong câu này Giản Phàm gần như nín thở:
“ Xong!”
Điện thoại ngưng bặt, bên kia cúp máy không có chút dấu hiệu nào báo trước.
Giản Phàm từ từ thở rằ, người hơi ưỡn về phía trước, ngồi một tư thế quá lâu, toàn thân tê mỏi, vặn mình mấy cái, cho di động vào túi, lúc này mới nhìn căn phòng toàn mảnh vỡ. Không lâu sau có tiếng gõ cửa, Hách Thông Đạt và thư ký Ngọc Dung đi vào, nhìn đống đổ nát mà xót xâ không nói lên lời, tuy đã thấy quả màn hình theo dõi, lúc này chứng kiến vẫn là phen cảm xúc khác.
Hách Thông Đạt sợ rồi, biết đây là loại người mình không chơi nổi, khom lưng xuống, khúm núp cẩn thận hết mức :” Anh Giản, lần này tôi tốn rất nhiều công sức, nhưng mà không tìm ra ai quen biết hai tên đáng bắn bỏ của Tề giả .. Anh xem, tôi không giúp được nữa ... Xin lỗi, hết sức xin lỗi.”
Hết cách, cho dù bắt tên này cũng khó tra ra chỗ Tề Thụ Dân được, huống hồ, người liên lạc với hắn còn chưa chắc đã là Tề Thụ Dân thật, Giản Phàm đứng dậy:” Ông chủ Hách, hôm nay anh làm tôi rất tức giận đấy, nếu tới muộn một chút, e chỗ này không còn lại gì đâu.”