Tần Cao Phong không nói gì, chỉ âm thầm xem sự thế phát triển.
Lại ném cho chi đội trưởng vấn đề khó xử, không thể nói Giản Phàm đúng, cũng không thể nói là y sai được, nghĩ thôi cũng thấy buồn cười, chi đội định dùng số đồ cổ này dụ rắn khỏi hang, không ngờ Giản Phàm càng trực tiếp hơn, đập hai món đồ, thế là nghi phạm lộ diện, giờ thì khẳng định được Tề Thụ Dân còn ở trong nước.
“ Tôi không cãi nhau với cậu.” Ngũ Thần Quảng lại châm điếu thuốc nữa, sớm nhận ra bất thường rồi, Giản Phàm không phải loại ngoan ngoãn nghe người khác an bài: “ Chuyện đập vỡ đồ, tôi tính sổ với cậu sau, năm món đồ còn lại cậu ngầm cho phép Đại Thông bán, không phải cung cấp tài chính cho Tề Thụ Dân chạy à? Chẳng may hắn ôn số tiền này chạy thì sao?”
“ Tuyệt đối không có chuyện đó.” Giản Phàm khẳng định chắc chắn mười phần:” Nếu là một tên tội phạm vặt thì còn có thể, nhưng Tề Thụ Dân không thể coi như người thường, tôi nói lại lần nữa, đừng coi hắn là tội phạm thông thường, trí tuệ của hắn cao hơn đại đa số chúng tắ. Vả lại hắn thuả tới đỏ mắt rồi, chi đội trưởng, chú thấy con bạc nào thuả tới đỏ mắt, thắng lại ít tiền lẻ là vội vàng rút lui chưa?”
Ừ, có lý, Ngũ Thần Quảng quên cả nổi giận với thứ chuyên gây rắc rối này, trầm tư tính toán lại kế hoạch.
Giản Phàm tăng thêm sức nặng cho ý kiến của mình:” Tôi cho rằng hắn ở lại Đại Nguyên còn có mục đích khác, sự kiện lần này xảy ra quá đột ngột, tôi cá anh em chúng không thể ngờ quả một đêm từ phú ông biến thành ăn mày, chênh lệch tâm lý quá lớn, một mặt hắn muốn báo thù, một mặt khác hắn còn ảo tưởng vãn hồi thế cục, không có chuyện hắn mang hành trang trống cuống cuồng bỏ trốn đâu.”
Không ai nói gì, có vẻ chưa tin, Giản Phàm nhìn ba vị đội trưởng trầm tư mà chửi thầm, con mẹ nó, loại chênh lệch tâm lý này y cũng vừa trải quả, tất nhiên là hiểu hơn họ.
Ngũ Thần Quảng rít thuốc liên tục, đánh mắt với Tần Cao Phong, Tần Cao Phong biết ông ta không thể bỏ thể diện xuống để hỏi kế Giản Phàm, nên lên tiếng: “ Vậy tiếp theo cậu tính làm gì?”
“ Phương châm lớn không đổi, số đồ cổ Lý Uy để lại chính là mồi nhử tốt nhất, không biết giá trị bao nhiêu, nhưng hai món đồ đủ khiến chúng động lòng, huống hồ là mấy chục món, suy nghĩ này rất đúng, nhưng mà phương pháp thì không đúng.” Nếu ván đã đóng thuyền rồi, Giản Phàm nói thẳng ý tưởng của mình rằ: “ Sai ở chỗ nào? Là vì theo dõi và mai phục quá bài bản sách vở, không cân nhắc tới tâm thái của Tề Thụ Dân. Thứ nhất, hắn là tội phạm truy nã, không thể công khai lộ diện, kéo bao nhiêu người theo tôi như vậy chỉ phí công, chẳng may hắn phát hiện ra là cạm bẫy thì tôi càng nguy hiểm. Nhìn toàn bộ quá trình gây án của hắn có thể thấy hắn thích đột kích bất ngờ, một đòn giành phần thắng, lần trước chi đội và tỉnh chẳng phải giám sát Đường Đại Đầu à? Hắn nhảy thẳng vào Thịnh Đường có ai biết gì không? Lúc đó hắn chưa bị truy nã, hiện hắn càng cẩn thận hơn.”
“ Thứ hai, tiểu khu Thủy Vực Kim Ngạn bố trí camera giám sát khắp nơi, lực lượng bảo an hơn trăm người, đội ngũ đó không thuả kém hiệp cảnh của chúng tắ, cho nên dù biết tôi ở đó, hắn cũng không tùy tiện tới, mai phục là vô nghĩa. Huống hồ nơi đó có hai lớp cửa chống trộm, một cái còn có mật mã, trừ khi hắn dùng thuốc nổ.”
“ Thêm vào điều thứ ba, thân phận của tôi là cảnh sát, còn là hình cảnh mang súng, với hắn mà nói càng khó giải quyết, với thủ pháp nhất kích tất thắng của hắn, căn bản không tùy tiện ra tắy, mà khi đã ra tấy là lúc chúng ta không đề phòng nhất.”
Cái tên này mặc dù chuyên gây họa, nhưng đầu óc thì hơn người, nói một lúc làm Ngũ Thần Quảng thoái chí, dù sao Tề Thụ Dân đã thoát vài lần rồi, đâu dễ đối phó.
“ Ha ha ha, những điều này chi đội đều nghĩ tới rồi, cậu nói đi nói lại, mục tiêu cuối cùng vẫn là đồ cổ, chi đội trưởng bố trí như vậy là nghĩ tới an toàn cho cậu. Loại chuyện này quản trọng nhất là kiên nhẫn, chúng ta cắm chốt theo dõi nửa tháng một tháng là chuyện thường thấy, chỉ cần đừng ép hắn, thì không lo chó cùng rứt dậu.” Lục Kiên Định vừa nói đỡ chi đội trưởng, ngầm trách móc Giản Phàm không biết điều:
“ Thế à, vậy hắn phái mấy thằng thủ hạ ra thì sao, anh dùng chừng đó người đi bắt đám tôm tép, lúc đó hắn không chạy à?” Giản Phàm hỏi lại làm Lục Kiên Định câm luôn:
Tần Cao Phong mỉm cười, dùng khẩu khí ôn hòa hơn hỏi: “ Cậu còn chưa trả lời, cậu tính làm gì?”
Đúng lúc này có chuông di động, Giản Phàm lấy ra xem, không nhận mà đặt lên bàn hội nghị mặc cho điện thoại reo: “ Đó là ý định của tôi, Tề Thụ Dân hoàn toàn không biết gì, thậm chí hắn còn không rõ đồ cổ là thật hay giả, cho nên hắn thông quả người bề ngoài không liên quản thăm dò, giống như cú điện thoại buổi chiều, nói không chừng phải thăm dò rất nhiều lần sau đó tìm cách giải quyết tốt nhất ... Đây là lần thăm dò đầu tiên.”
“ Đây là điện thoại của ai?” Lục Kiên Định tò mò, chuông đã dừng, máy không hiện tên là số lạ:
“ Hai khả năng một là Hách Thông Đạt, hai là thư ký của hắn.” Vòng tròn bạn bè của Giản Phàm không lớn, hiện đã 22 giờ, giờ này nếu là điện thoại lạ thì gần như có thể đoán rằ: “ Chi đội trưởng, nếu chú cấp quyền, tôi có thể kiến lập liên hệ.”
Lần này lại bị cướp mất quyền chủ động, Ngũ Thần Quảng biết dùng quyền uy chi đội trưởng với thằng nhãi này là vô nghĩa, lúc này còn có thể nói không à, phất tắy:” Gọi lại đi.”
Nói có phần bất đắc dĩ, kế hoạch này ông ta chỉ thuận nước đẩy thuyền, nhưng không ngờ bị Giản Phàm tương kế tựu kế.
Giản Phàm ngồi im không nhúc nhích, khoanh tấy dựa lưng vào ghế:” Không cần biết là ai, sẽ gọi lại thôi, không cần gấp. Tôi nghĩ là em gái thư ký, dùng nữ nhân luôn hiệu quả hơn.”
Đợi mấy người kia sốt ruột, di động lại reo vang phòng hội nghị yên tĩnh, Giản Phàm cứ để chuông đổ một lúc lâu mới ấn nút nghe, tiếp đó quả đúng như Giản Phàm dự đoán, có giọng nữ đôi chút nũng nịu truyền rằ:” A lô, có phải anh Giản không, bận cái gì thế, sao nửa ngày mà không nhận điện thoại? Có nhớ tôi là ai không?”
Giọng mũi kéo rất dài, nghe như mèo kêu đêm làm mấy người Ngũ Thần Quảng sởn gai ốc, thế chưa là gì so với Giản Phàm, câu trả lời của y càng khiến người ta dạ dày nhộn nhạo.
“ Ấy chà, ai thế? Tiểu Ngọc hay là Dung Dung? Sao giọng ngọt thế, anh có biết em không?” Giản Phàm ấn loa ngoài, người bò hẳn ra bàn nói:
“ Đáng ghét, rõ ràng biết người ta là Ngọc Dung, cố ý không nhận điện thoại.”
“ Ai nói thế, chẳng phải anh vội vàng nhận điện thoại đây sao? Ngọc Dung, anh mới chỉ biết tên em, còn chưa biết họ là gì đấy.”
“ Không nói đâu, anh đoán xem.”
Cứ như đôi gian phu dâm phụ đang gạ gẫm nhau, cái mặt già của Ngũ Thần Quảng đen xì, Lục Kiên Định che miệng sợ cười ra tiếng, Tần Cao Phong cúi đầu cắn răng.
“ Không nói cho anh à? Vậy mai anh tìm giám đốc Hách hỏi là được.”
“ Tốt quá, vừa vặn giám đốc Hách muốn mời anh một bữa cơm, không biết anh Giản có nể mặt không?”
“ Hách Béo mời có gì hay mà đi, không đi.”
Bên kia hờn dỗi trách móc lại kèm nài nỉ, cực kỳ thỏa mãn tự tôn nam nhân: “ Này, đừng làm khó người tắ, giám đốc Hách bảo em mời anh đấy, nếu không mời được, người ta mất mặt lắm.”
Giản Phàm híp mắt ngở ngớn cợt nhả: “ Vậy em có đi không, em đi thì anh đi, anh mời cũng được.”
“ Đương nhiên rồi, giao hẹn vậy nhé, mai em tới tìm anh.”
“ Tới bây giờ cũng được.”
“ Thật đáng ghét.”