Tiếp đó chẳng còn gì nữa, hoàn toàn là nam nữ trêu ghẹo nhau, với Giản Phàm mà nói, đóng vai quân tử khiêm nhường mới khó, đóng vai lưu manh háo sắc thì dễ dàng hết sức, bằng vào khí thế' coi tiền như rác của y, chắc chắn đã bắt được trái tim cô thư ký rồi.
Điện thoại kết thúc, ba người kia đều dùng ánh mắt nhìn nghi phạm để nhìn Giản Phàm, khỏi phải nói cảm giác y làm lưu manh thì hợp hơn làm cảnh sát, Giản Phàm ngồi thẳng lên, chỉnh cổ áo, nhìn lại ba vi cấp trên, không nói gì hết.
“ Ha ha ha, cậu làm cái việc này có vẻ chuyên nghiệp quá nhỉ?” Ngũ Thần Quảng mãi lâu sau bật cười nói một câu, thấy Giản Phàm vẫn dửng dưng biết trêu y là vô nghĩa, hỏi:” Tiếp theo thì sao?”
“ Ăn cơm thôi, đây là viên đá dò đường, số đồ cổ đó không chỉ Tề Thụ Dân, đoán chừng Hách Thông Đạt cũng thèm rồi, chuyện này đã bắt đầu là không dừng lại được nữa rồi, không bằng dứt khoát để tôi làm, bọn chúng đều tin tôi là cảnh sát bẩn, đợi chúng xác nhận số đồ cổ kia sẽ yên tâm đàm phán với tôi ... Chi đội trưởng, trước nay chúng ta bị dắt mũi, giờ có cơ hội đảo ngược chủ khách, nắm quyền chủ động rồi, chẳng lẽ chú bỏ quả? Thế này tốt hơn là ngồi đó đợi chứ?”
Ánh mắt Giản Phàm va chạm Ngũ Thần Quảng nhau, lòng ông ta hết sức phức tạp. Cả buổi tối Giản Phàm không hề nhắc tới Đường Đại Đầu, Ngũ Thần Quảng biết đó là tâm bệnh của Giản Phàm, có thể lý giải trong quá trình tiếp xúc bọn họ đã hình thành loại tình hữu nghị kỳ lạ nào đó, dù mạo hiểm bị xử phạt cũng phải đưa người về, điểm này tự hỏi bản thân không làm được. Cho dù làm được cũng muốn đứng ngoài xem chó cắn chó, khi đó xử lý dễ hơn.
Chính vì sự kiện này khiến sự tin tưởng mà ông ta khó khăn lắm kiến lập lên được với Giản Phàm, chưa được bao lâu đã hình thành ngăn cách, có lẽ Ngũ Thần Quảng nhìn từ đại cục, phân biệt rạch ròi cảnh sát với tội phạm, đối phó với tội phạm, có thể dùng tất cả mọi người, bao gồm bản thân.
Thế nhưng với chàng trai đối diện này, có lẽ vĩnh viễn không bao giờ hòa nhập được với nghề cảnh sát, y không bao giờ là cảnh sát thuần túy được.
Nghĩ rất lâu, tới khi bị điếu thuốc cháy hết làm bỏng tấy mới dí vào gạt tàn, Ngũ Thần Quảng đành xuống nước :” Chế định lại kế hoạch nhử mồi, Giản Phàm, cậu dẫn đầu, an toàn là số một, nếu không chắc, tôi thà tạm thời bỏ quả.”
Kế hoạch chấp hành ngày đầu tiên đã chết yểu đúng là điều không ngờ, có điều đối với cảnh sát giám sát rút lui mà chẳng được việc gì thì lại là chuyện thường xảy rằ, không ai có thể khẳng định được thời gian địa điểm nghi phạm xuất hiện, rút lui về nghỉ, họ càng vui.
Trương Kiệt vui hơn Giản Phàm, hắn không biết nội dung cụ thể của nhiệm vụ, nhưng hôm đó được ở lại biệt thự Thủy Vực Kim Ngạn, tắm rửa nước nóng thoải mái, ngày hôm sau Giản Phàm đi làm còn Trương Kiệt nhận mệnh lệnh cố thủ ở biệt thự, khỏi phải nói càng sướng hơn đi làm.
Nơi này thực sự tốt.
Sáng sớm thức giấc thoải mái chỉ muốn nằm trên giường suốt cả ngày, ra ngoài một cái thì không không khí tươi mát, cây xanh mướt mắt, chạy tập thể dục vòng quảnh hai hồ nhân tạo, đáng tiếc dậy quá sớm không thấy bóng dáng mỹ nữ. Tinh thần khoan khoái, Giản Phàm lên chiếc xe 213 đi làm, thong dong, cảm giác như mình giả nhập hàng ngũ người có tiền thật rồi vậy.
Ài, tất cả là giả, ngàn vạn lần đừng coi là thật.
Giản Phàm nhiều lần nhắc nhở bản thân như vậy, có điều khó tránh khỏi hâm mộ mỹ phụ mê người trong biệt thự bên đường, hoàn cảnh sống tốt đẹp, đặc biệt thái độ sống nhàn nhã, không hâm mộ sao được.
Buổi sáng trong đội chỉ có ba đồng chí già, cùng nhau thảm khảo một phen tình hình vụ án, mấy đồng chí đã nghỉ hưu thành người ngoài cuộc ít nhiều chỉ cho Giản Phàm vài ý tưởng mới mẻ. Nghi phạm cuối cùng chưa lộ diện, thêm vào kẻ đứng sau màn thành trung tâm của nút thắt vấn đề. Thời Kế Hồng vỗ bàn chỉ thẳng mặt Lý Uy, Nghiêm Thế Kiệt hồ nghi kiến nghị tra Vương Vi Dân từ đầu, còn Quách Định Sơn chỉ lắc đầu.
Còn kẻ đứng sau màn, mọi người đều giống nhau, không ai dám đoán.
Buổi sáng trôi quả như thế, mấy đồng chí già không cần tuân thủ giờ giấc làm việc, Giản Phàm cũng thế, chưa tới 11 giờ nhận được điện thoại của Ngọc Dung, cô thư ký giọng nói thỏ thẻ cuối cùng bị Giản Phàm lừa biết được tên họ, họ Tịch, Tịch Ngọc Dung.
Địa chỉ bữa cơm là khách sạn Hải Thượng Minh Nguyệt, Giản Phàm khi tra tư liệu về Giản Hoài Ngọc thì lần đầu tiên về nước đã mở cuộc họp báo ở nơi này, hình ảnh có cả trên báo lớn báo nhỏ lẫn báo mạng, nhìn chừng ba bốn chục tuổi, có điều tuổi thực tế lớn hơn nhiều, đã trên 50 rồi. Ông ta đầu tư ở Đại Nguyên một thư viện công cộng và khu công nghiệp, riêng chu kỳ xây dựng đã là 3 năm. Giản Phàm xem hình ảnh mà chửi Lý Uy, đem mình liên hệ với người này, tám thành khiến người ta hoài nghi mình là con riêng, ít nhất đảm bảo mấy vị luật sư và công chứng nghĩ thế.
Con bà nó chứ, nếu mình là con tư sinh thì tốt quá, cứ nghĩ cuộc sống ở khu biệt thự đó là ngứa ngáy, nếu mà để mẹ biết suy nghĩ này thế nào cũng ăn vài cái tát.
Xe vừa mới đỗ vào bãi đỗ xe của Hải Thượng Minh Nguyệt liền nhận hai ánh mắt khinh bỉ của bảo an, thế nhưng tiếp ngày đó là Tịch Ngọc Dung và Hách Thông Đạt chạy từ bậc thềm xuống đón.
“ Ái chà chà anh Giản, nể mặt Hách Thông Đạt n ày, đúng là vinh hạnh ba đời, hôm nay chúng ta không say không về.”Hách Thông Đạt từ rất xâ đã nói oang oang, người béo ú, tóc vuốt đống keo chải ngược sau đầu, cúc áo ở phần bụng như muốn bung cả rằ, tấy đeo nhẫn vàng to tướng, trông bệ vệ lắm:
Theo sau là cô thư ký trang phục OL tiêu chuẩn, chẳng cần trang điểm gì nhiều, tất lụa đen, sơ mi trắng phập phồng, ánh mắt quyến rũ, giọng nói điệu đà đủ khiến nam nhân xiêu lòng. Chưa nói cái váy thực sự quá bó quá ngắn, chắc quả mông một chút, cách ăn mặc này, ngoại trừ khiêu khích người ta thì chẳng có tác dụng nào nữa.
Hai bảo vệ thấy ông chủ lớn kia điệu bộ gần như nịnh bợ đón chàng trai trẻ đi cái xe rẻ tiền, vội kéo mũ thấp xuống, sợ người ta nhớ mặt.
Cách đó không xâ, ở bên đường đỗ một chiếc xe, cửa kính dán màng chống nắng, không nhìn thấy trong xe, nhưng trong xe có thể nhìn rõ bên ngoài, nhìn Giản Phàm được mỹ nữ khoác tắy, Tiêu Thành Cương tâm lý mất cân bằng chửi: “ Mẹ nó, sao chuyện tốt đẹp gì cũng giành cho anh ấy vậy, đi ăn ngon, có mỹ nữ bồi tiếp, chúng ta phải đứng canh.”
“ Thôi đi, một mình cậu ăn hai hộp cơm còn lải nhải, tôi tát cho bây giờ.” Trần Thập Toàn trừng mắt lên:
Đi theo Hách Thông Đạt và Tịch Ngọc Dung vào đại sảnh bóng lộn, phục vụ viên đưa thẳng tới thang máy, vừa mới ra khỏi thang máy thì quản lý tầng mỉm cười đi đến. Giản Phàm nhìn một cái hết hồn trố mắt, một mỹ nữ mặc đồ đỏ rực gợi cảm, mẹ ơi là Sử Tĩnh Viện, không nhìn ra cô có một mặt quyến rũ như vậy, nhất là phần ngực nhô cao làm không rời mắt.
“ Sao thế? “ Hách Thông Đạt tùy ý hỏi:
Giản Phàm thầm cả kinh, khả năng quản sát của tên béo này không kém gì mình, có điều y ứng phó càng tốt, sán tới cười: “ Giám đốc Hách, không thấy nữ nhân đó sao?”
“ Cũng được, làm sao?”
“ Chân dài eo nhỏ, lại nhìn mặt, da trắng non mềm, miệng chúm chím mũi vểnh, thế chưa là gì, phía dưới vừa chặt lại nhiều nước, anh tin không?”
Hách Thông Đạt cười tới mắt mũi híp lại với nhau, nhìn mông Sử Tĩnh Viện: “ Tin chứ.”