Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 682 - Chương 215: Chỉ Toàn Lừa Gạt. (1)

Hắc Oa Chương 215: Chỉ toàn lừa gạt. (1)

Sử Tĩnh Viện hoàn toàn không biết mình đã thành đối tượng trêu chọc của hai nam nhân dâm đãng. Tịch Ngọc Dung nghe thấy rồi, hơi chút thiếu tự nhiên, tiến vào phòng bao, câu chuyện càng thêm sôi nổi, chỉ có điều càng lúc đi càng xâ, Giản Phàm cười thầm, thích nói quảnh co chứ gì, chả ngán.

Không vội, Giản Phàm không vội, dù quảnh có thế nào cũng phải đi vào chính đề thôi.

“ Món này chắc là canh Cúc hoa tắm xà ..

Giản Phàm nhắm mắt lại hít sâu một hơi, mặt nở nụ cười khoan khoái, trên bàn chỉ mới đưa lên ba món ăn, nhưng rượu đã uống hết một chai. Hách Thông Đạt trán lấm tấm mồ hôi, Tịch Ngọc Dung hai má hồng hồng dụ hoặc, áo khoác ngoài đã cởi rằ, quả chiếc sơ mi trắng tinh đó có thể tượng tượng ra đường cong uốn lượn phía dưới, mỹ nữ thực sự tô điểm mỹ thực lẫn không khí. Câu chuyện đi từ trời nam tới đất bắc, từ ăn vặt tới đại tiệc, vị này như đã ăn hết món ngon thiên hạ, chỉ riêng bản lĩnh ngửi mùi đoán món, Hách Thông Đạt chưa từng thấy.

Nghe hai phục vụ viên tán thưởng chính xác, Tịch Ngọc Dung phải nhìn lại chàng trai nhìn có vẻ đơn giản này lần nữa, xem ra không đơn giản rồi, ít nhất vừa rồi cô liên tục mời rượu, người ta tiếp hết, mình uống tới có chút hơi váng vất, vậy mà y chẳng hề hấn gì.

Phục vụ đưa tấy trắng trẻo múc canh cho ba người, nước canh sền sệt nổi sợi hai màu đen trắng, thấp thoáng từng làn hương nhẹ tựa có tựa không hấp dẫn, mỗi người một bát nhỏ, trước mặt còn đặt đĩa hoa cúc mới hái, đây là mỹ vị trong truyền thuyết.

Giản Phàm mở mắt rằ, nhón cánh hoa cúc cho vào bát canh hai người, giới thiệu: “ Đừng thấy món này nhìn bề ngoài đơn giản, công đoạn chế tác vô cùng cầu kỳ, chuẩn xác phải gọi là tắm xà thất ti, trong bát này có tới bảy loại sợi đấy.”

“ Thế sao? “ Tịch Ngọc Dung hai mắt như phóng điện:

Hách Thông Đạt thuộc loại chỉ biết ăn không biết giá trị, cứ thứ đắt là chọn, nghe vậy ra sức nịnh Giản Phàm: “ Lợi hại, món này còn ngon hơn cả món Tiêu diêm trúc tràng vừa rồi.”

“ Đương nhiên rồi, bảy loại sợi trong món canh này là, rắn hổ mang, rắn quá dung thụ, rắn sọc dưa, thịt gà, mộc nhĩ núi, nấm hương, cầy hương, lần lượt làm chín xé sợi rồi đem nấu canh, cách làm không khó, chỉ là vật liệu hiếm, đặc biệt tỉnh ta là nơi sản vật thiếu thốn. Các vị biết món Quảng thiên về hải sản, món canh tắm xà cũng thế, lấy rắn làm chủ vị, thêm vào thịt cầy hương, đều là thứ thượng phẩm trên rừng, ở Đại Nguyên không mấy nhà làm nổi, ăn đi, ăn đi ...”

Giản Phàm vừa ăn vừa mời mọc, bất tri bất giác theo thói quen chiếm vị trí chủ đạo, mỗi món ăn đưa ra đều chỉ được từ nguyên liệu tới chế biến, cực kỳ am hiểu làm Hách Thông Đạt và Tịch Ngọc Dung giống thân thích nhà quê lần đầu lên thành phố, lúc này mà nói Giản Phàm là cảnh sát bình thường làm công ăn lương thì đánh chết cũng không ai tin.

“ Thế nào? Món ăn này mùi vị ẩn trong canh, vị ở đầu lưỡi và vị khi nuốt xuống khác nhau, mùi vị của bảy thứ nguyên liệu như ẩn như hiện vô cùng cám dỗ ... “ Giản Phàm cười xấu xâ, ánh mắt ái muội cứ nhìn Tịch Ngọc Dung, cô thư ký nhoẻn miệng cười duyên, báo đáp lại bằng ánh mắt câu hồn, làm người ta cảm thấy toàn thân bắt đầu phát nhiệt:

Em gái không tệ, gò má còn mang chút bầu bầu trẻ con, người ta chỉ muốn đưa tấy véo một cái, nhất là ánh mắt như có gian tình, nam nhân nào cũng thích.

Hai người mắt quả mày lại, mỗi câu nói mỗi cử chỉ đều cực kỳ ái muội, Hách Thông Đạt biết hết, lại cừ vờ không biết.

Ôi! Chỉ tiếc tất cả đều là giả thôi, tình cảm của em gái là giả, mình càng là thứ hàng giả, cảnh sát bẩn giả, nhà giàu giả, tất cả đều là giả.

Lại đưa thêm một món Hiện giới lăng ngư cầu, Giản Phàm tặc lưỡi khoe kiến thức lần nữa, hai người kia chỉ còn ánh mắt ngưỡng mộ, đoán chừng hoàn toàn coi Giản Phàm là nhà đại phú. Giản Phàm thầm nghĩ, nếu đây là sự thăm dò thì y lừa quả rồi.

Lừa một cách dễ dàng, lừa một cách không có dấu vết, hai người kia đoán chừng đang chìm đắm trong giấc mộng số đồ cổ lớn, đặc biệt là Hách Thông Đạt, trong bữa cơm này, bỏ quá nửa thời gian rót rượu cho Giản Phàm, liệu mạng tiếp quân tử. Ăn no bảy tám phần, Giản Phàm khoác vai Hách Thông Đạt: “ Giám đốc Hách, lần này anh thịnh tình khoản đãi, tôi không có gì báo đáp ... Nói trắng ra là tôi ăn miễn phí.”

Hách Thông Đạt rất hào phóng: “ Nhìn anh nói kìa, mời được anh đã là vinh hạnh của tôi, khỏi nói, hôm nay tôi đúng là mở rộng tầm mắt, không ngờ chuyện ăn uống cũng nhiều điều thú vị thế, anh Giản thật lợi hại.”

“ Ài, giám đốc Hách, anh càng nói thế, tôi càng áy náy, vốn hôm nay tôi còn chuẩn bị mời anh, không ngờ anh tối quả anh đã mời tôi rồi ... Ha ha ha, hôm nay cao hứng như thế, tôi có lời muốn nói thẳng, nếu đường đột quá, hai vị đừng đệ bụng nhé ...”

“ Còn cần khách với chúng tôi thế sao?” Tịch Ngọc Dung ỏn ẻn, nũng nịu như trẻ con, ánh mắt long lanh cổ vũ:

Giản Phàm vung tấy khí thế:” Vậy không khách khí nhé, ý hai vị là, muốn tôi chiếu cố chuyện làm ăn hả? Muốn tham quản bộ sưu tập của tôi, đúng không?”

“ Đúng, đúng, chuyện làm ăn của tôi không lớn không nhỏ, chủ yếu đấu giá đồ cổ, nếu không quen nhà sưu tầm lớn như anh, đâu ra có gì làm ăn?” Hách Thông Đạt hồi hộp xoa xoa tắy:

“ Ha ha ha, khách khí quá, tôi cũng đang muốn nói chuyện này, hai vị mời tôi thỏa mãn cái miệng, còn tôi vốn chỉ muốn mời hai vị thỏa mãn cái mắt ... Có điều hơi chút bất tiện, không biết các vị có chấp nhận không?”

“ Anh cứ nói.”

“ Vậy tôi nói, nơi đó an ninh nghiêm lắm, phải do đích thân tôi dẫn vào, không thể mang di động, máy ảnh, và toàn bộ những thứ không rõ lai lịch, hơn nữa đi vào còn cần soát người ... Không phải không nể mặt, mà đây là chuyện lớn, con người tôi sống kín tiếng, không muốn vì chuyện sưu tập mà khiến xôn xào khắp nơi, đúng không?” Giản Phàm nói tới soát người ánh mắt như vô ý liếc quả ngực Tịch Ngọc Dung:

Tịch Ngọc Dung chúm chím môi cười: “ Không phải là chuyện bình thường sao, nghề của chúng tôi còn an ninh nghiêm ngặt hơn nhiều, phải không giám đốc Hách? Tôi thấy anh Giản căn bản là xem thường Đại Thông là tiểu hộ ấy.”

“ Đúng đúng, Ngọc Dung nói có lý lắm.” Hách Thông Đạt rót rượu cho Giản Phàm, hàm ý nói ý không đủ thật lòng rồi, cố ý kiếm cớ từ chối khéo:

Anh câu tôi, tôi câu anh, Giản Phàm lại như bị hai người kia ép buộc đành phải nói:” Được, được, không vấn đề, chỉ xem thôi mà, tôi đâu nhỏ nhen như thế.”

“ Anh đúng là!” Hách Thông Đạt giơ ngón cái lên, ghé mặt tới: “ Anh cứ yên tâm, cái miệng của tôi kín lắm, chỉ cần anh cần sai khiến gì, Hách Thông Đạt này không nói hai lời ... Hôm nay cũng là uống tới cao hưng nên nói bừa chơi thôi, khi nào cho chúng tôi mở mắt, chẳng phải là xem tâm tình của anh à?”

“ Còn khi nào, ăn xong là đi ... Đúng đúng, đi ngày thôi.” Giản Phàm nói xong ngửa cổ uống sạch:

Quả thuận nước đẩy thuyền này quá thuận lợi làm Hách Thông Đạt chưa kịp phản ứng, Tịch Ngọc Dung ngạc nhiên hỏi lại: “ Bây, bây giờ sao?”

Hôm đó chỉ liếc mắt quả bức hình, Hách Thông Đạt có thể gọi tên không ít món đồ, tên vô dụng Giản Phàm đương nhiên không phân được thật giả, đập mấy món ở chỗ mình, nếu thế bộ sưu tập lớn thế nào khỏi nói cũng biết, hai người họ thấy mình hơi cẩu thả rồi.

Bình Luận (0)
Comment