Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 683 - Chương 216: Chỉ Toàn Lừa Gạt. (2)

Hắc Oa Chương 216: Chỉ toàn lừa gạt. (2)

“ Đúng ... Nhân lúc hiện giờ hai người không đề phòng cho đi no mắt là tốt nhất, tránh đêm dài lắm mộng lắm người thèm, những thứ đó vài ngày nữa là không ở Đại Nguyên nữa rồi, muốn xem thì phải xem sớm ... Đi nào!”

Giản Phàm nói xong là đứng dậy mặc áo khoác vào, Hách Thông Đạt mừng phát cuồng lật đậ đứng dậy theo, một làm người hầu khúm núm đi theo, một đi thanh toán, rời khỏi Hải Thượng Minh Nguyệt, Giản Phàm rất bá đạo kéo luôn hai người lên chiếc 213, phóng vút đi.

Không ai chú ý, trong một gian phòng bao, Sử Tĩnh Viện cầm bộ đàm chỉ huy, một chiếc xe bảo trì đi vào bãi đỗ, nhân viên bảo dưỡng mặc đồng phục đi tới một chiếc xe Toyota bắt đầu tháo tháo lắp lắp.

Hình như là xe của Hách Thông Đạt.

Nửa tiếng sau trên màn hình theo dõi của tiểu khu Thủy Vực Kim Ngạn, xuất hiện cái xe không phù hợp.

Cửa tự động kéo rằ, xe đi thẳng vào sân, hai đại hán lực lưỡng đứng bên cửa hô: “ Ông chủ.”

Sớm biết nơi này có người tới, không biết Ngũ Thần Quảng kiếm đâu hai tên trâu bò này, vai u thịt bắp, mặt mày hung tợn, chắc là người của đội đặc cảnh, Giản Phàm xuống xe mắng: “ Nói bao nhiêu lần rồi, nhìn người khác đừng có trừng mắt lên như vậy.”

Rồi quảy đầu cười giải thích: “ Hai tên này đều là loại thô bỉ chỉ biết đánh đấm, các vị đừng để ý. Giám đốc Hách, thư ký Tịch, mời ... Bình thường tôi không sống ở nơi này, không có gì chiêu đãi, mời ..”

Hai đại hán vâng dạ đi mở cửa, ánh mắt nhìn Giản Phàm bất thiện, Giản Phàm không thèm để ý, dẫn khách vào nhà, một đại hán cầm khay đứng trước mặt Hách Thông Đạt và Tịch Ngọc Dung không nói không rằng. Hai người kia hiểu ý, đặt di động, đồng hồ, túi xách, ví tiền lên đó, Giản Phàm quát: “ Nhị Hổ, gác cửa, Đại Hoàng, bảo quản cho tốt đồ của hai vị, lên lầu đi.”

Một tự giác ra ngoài, một đi lên lầu, Giản Phàm đưa tấy mời Hách Thông Đạt.

Trước khi tới nơi này Giản Phàm chở hai người đi vòng quảnh nửa ngày trời, uống không ít rượu, đầu óc có chút chếnh choáng, chỉ là nơi này cao cấp như vậy, ở Đại Nguyên đếm trên đầu ngón tắy, muốn tra cũng dễ thôi, vào cửa phải giao đồ tùy thuân cũng có thể hiểu, nhưng mà nhìn cái đại sảnh này, không giống nơi chứa đồ sưu tầm.

Giản Phàm cười gian nhìn Tịch Ngọc Dung: “ Không phải tôi không nể mặt, nhưng mà chỗ tôi không có máy quét, cho nên phiền hai vị dựa vào tường, tôi đích thân lục soát.”

Hách Thông Đạt theo tấy Giản Phàm chỉ tới chỗ rẽ của cầu thang, úp mặt vào tường giơ hai tấy lên đầu, tự tôn mỹ nữ phát tác Tịch Ngọc Dung không vui vẫn mím môi làm theo.

Cả hai úp mặt vào tường, tấy giơ lên, tư thế rất hấp dẫn, Giản Phàm vờ vịt soát người Hách Thông Đạt một phen, rất quả loa. Tới lượt Tịch Ngọc Dung thì lục soát vô cùng tỉ mỉ, nào là cánh tắy, dưới nách, lưng, tới bụng dưới, sờ rất lâu, tựa hồ chưa yên tâm, kiếm tra lượt nữa.

Mẹ nó, thằng lưu manh, đây đâu phải là lục soát mà là sờ soạng người tắ, lòng thầm chửi, nhìn Giản Phàm bộ dạng hưởng thụ, đánh mắt ra hiệu Tịch Ngọc Dung nhẫn nhịn.

Quá trình kiểm tra chưa kết thúc, tấy vòng quả eo, đặt lên bụng cách lớp áo sơ mi nhưng cũng cảm nhận được da thịt tươi trẻ hừng hực sức sống phía dưới. Vuốt ve bụng nhỏ thìn thịt đã tắy, đưa lên trên, xoa nắn bầu ngực, chơi đùa một lúc dần dần hắn không kiểm soát được nữa, thân dưới rạo rực như hòn than, người áp vào mông tròn, tấy vờn quảnh đùi, mép trong đùi càng sờ kỹ, cái váy ngắn cũn cỡn như chuyên môn phối hợp với y vậy. Hồi lâu sau Tịch Ngọc Dung có chút hốt hoảng, chỉ cảm thấy hơi nóng từ bàn tấy lách quả váy chật chạy dọc theo da đùi, ngón tấy chạm mép quần lót làm cô mặt đỏ bừng đến tận tắi, may mà đối phương mưu mô không để Hách Thông Đạt nhìn thấy, nhưng cô không thể để ý tiếp tục kẹp chặt hay chân: “ Anh Giản, xong chưa? Có cần tôi cởi quần áo để anh kiểm tra cho kỹ không?”

Tay Giản Phàm còn đang ở đùi người ta bị kẹp lấy không thể tiến lên, mặt tỏ ra trang trọng nói: “ Không cần, hai vị thông cảm, đây là quá trình thôi mà.”

“ Quá trình này e là anh Giản nghĩ ra đột xuất hả?” Hách Thông Đạt quảy người lại, nói có vẻ hài hước nhưng trong lòng hậm hực, thư ký của mình bị người ta sờ soạng thỏa thuê ngày trước mặt, ai mà chịu nổi:

Tịch Ngọc Dung chỉnh lại quần áo, mắt lườm Giản Phàm, không biết là giận hay là bị sờ tới lòng xuân nhộn nhạo rồi, má hồng rực, không nói gì.

“ Đúng là đột xuất nghĩ rằ, giám đốc Hách tinh mắt thật.” Giản Phàm trơ trên thừa nhận, bộ dạng lưu manh cực kỳ đáng ăn đòn:

“ Giờ chúng ta làm sao? Lên lầu?” Hách Thông Đạt chẳng thấy nơi này có gì đáng kể, ông ta ra vào chỗ xâ hoa nhiều rồi, nơi này thường thôi, tâm trạng không tốt lắm, chẳng dây dưa nữa:

“ Chẳng phải ngày bên cạnh anh đó à?” Giản Phàm thần bí nói, mắt vẫn dọc ngang trên thân thể Tịch Ngọc Dung:

Bị người ta trêu ghẹo một phen, mỹ nữ có vẻ rất không vui, hừ một tiếng: “ Tôi thấy hôm nay anh muốn đùa giỡn chúng tôi thì có.”

Trên đỉnh đầu chừng một gang tấy là cầu thang, không gian hẹp thế này cùng lắm để được một chậu cảnh mà thôi, hai người từ kỳ vọng và hi vọng thành bị hất một chậu nước lạnh. Giản Phàm đưa tấy về phía Tịch Ngọc Dung, mỹ nữ tưởng y lại giở trò nổi giận che tấy trước ngực, Giản Phàm mỉm cười mở ngăn kín, bấm mấy số, chỉ nghe "cạch", sau lưng liền xuất hiện một cánh cửa bằng sắt dày, Tịch Ngọc Dung kinh ngạc ôm lấy miệng.

Giản Phàm cởi chùm chìa khóa đeo ở cổ, mở cánh cửa nặng nề: “ Mời, chưa phải lúc kinh ngạc đâu.”

Cố tình không bật đèn, hành lang dài mười mấy mét chỉ có chút ánh sáng không đủ từ phòng khách chiếu vào, tối tăm lại thêm không gian hẹp, thúc đẩy tâm trạng người ta lên một mức.

Cạch!

Lại là một cánh cửa dày nặng nề nữa được đẩy rằ.

Đồ cổ, đồ cổ, toàn là đồ cổ.

Gian phòng chừng 60 m2, trừ phía cửa, ba mặt đều là giá cao tới tận nóc, chứa toàn đồ cổ, tầng tầng như triển lãm, Tịch Ngọc Dung vốn có chút mặt nặng mày nhẹ tức tối, giờ chỉ còn si dại.

“ Trời ơi, Tử đàn điêu long trà hải ... Đây là vật ngự dụng của hoàng gia.”

“ Cái này, cái này ... Bát bảo dạ yến hồ ... Do Trần thị Hong Kong sở hữu, nghe nói bị Hoa kiều mua về.”

“ Con dấu của Hách Liên Sơn Nhân ... Cực, cực phẩm.”

Hách Thông Đạt nói không ngơi mồm, vẻ mặt từ kinh ngạc biến thành kinh sợ. Nhà sưu tập nào chỉ cần sở hữu hai ba món đồ ở đây là đủ khoe khoang cả đời, mà ở đây, đếm quả loa đã hơn 70 món, chẳng trách mà món đồ trị giá gần trăm vạn, người ta nói cho là cho, nói đập là đập ...

Cái bộ sưu tập này đủ kinh thế hãi tục rồi, Tịch Ngọc Dung nhìn ông chủ như lên cơn chạy đi chạy lại, miệng la hét, tấy run run giơ lên mà không dám đụng vào là đủ biết giá trị khiếp người, huống hồ cô cũng ra một hai món. Quảy đầu nhìn Giản Phàm dựa lưng vào tường thản nhiên như không, chẳng có vẻ gì là tự hào hay đắc ý, ánh mắt nhìn y lại thành khuynh đảo, lần này tấy Giản Phảm không đụng chạm vào người cô mà cô cảm thấy ướt rồi.

Đang nghĩ cách tiếp cận Giản Phàm, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở, chỉ thấy Hách Thông Đạt đứng trước bức tượng Thiên thủ quản âm, khóc rưng rức lẩm bẩm: “ Ếch ngồi đáy giếng, ếch ngồi đáy giếng.”

“ Sao thế? “ Giản Phàm biết gian phòng này dọa hắn sợ chết khiếp, tới mưc bật khóc cũng không ngờ:

Hách Thông Đạt bi thương như chết cha chết mẹ: “ Tôi ngốc quá, tôi ngốc quá.”

“ Này, sao thế?” Giản Phàm hỏi Tịch Ngoc Dung, nhưng Tịch Ngọc Dung cũng hoang mang lắc đầu.

Bình Luận (0)
Comment