Hách Thông Đạt mếu miệng nói: "... 7 năm trước, tôi nhìn thấy bức tượng này, giá chỉ 15 vạn, tôi tiếc, không mua ... Giờ giờ có giá hơn 100 vạn rồi, hu hu hu ...anh Giản, anh Giản, cho tôi xem thêm một chút được không ... Cho tôi cầm được không, tôi tôi ..”
" Xem đi, thoải mái mà xem, tôi không ngại mấy cái đó, xem xong tôi còn có chuyện nhờ anh giúp.” Giản Phàm đẩy Hách Thông Đạt đã kích động nói không ra lời, nhìn ông ta run run đụng vào bảo vật, lại còn lót bằng khăn tắy, như sợ chạm mạnh một chút thôi là nó tắn vỡ vậy:
Giả, toàn bộ đều là giả mà thôi, chẳng có cái gì của mình đâu.
Giản Phàm lại lần nữa nhắc nhở bản thân như thế, cố ý đưa hai người này đi để lắp đặt thiết bị theo dõi, vốn từ vụ án buôn lậu cổ vật 1226, trên tỉnh đã phát hiện dấu hiệu nhà đấu giá Đại Thông giúp Tề Nguyệt Các tiêu thụ tắng vật, song không có chứng cứ, nên phái người tới làm nội ứng, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì, nếu không phải Lý Uy để lại bố trí chĩa vào Đại Thông, nếu không phải Giản Phàm dùng thủ đoạn lừa gạt liên hệ được với Tề Thụ Dân, chi đội đã muốn từ bỏ.
Tiến trình phát triển quá nhanh, kế hoạch ban đầu của họ là để Giản Phàm tiếp xúc với Hách Thông Đạt và Tịch Ngọc Dung, sau đó tìm một cơ hội thích hợp ném mồi nhử rằ, lần theo dấu vết truy bắt, mọi chi tiết đều an bài tỉ mỉ. Ngũ Thần Quảng lần này cực kỳ tự tin, thế mới dẹp bỏ áy náy, dùng Giản Phàm như mồi nhử. Không ngờ chỉ mười mấy tiếng trôi quả, Giản Phàm làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch, cách đó hai ngôi nhà, đội giám sát khẩn trương nhìn màn hình, một bên ban kỹ thuật hình sự ở trên tầng bố trí thiết bị theo dõi vào vật dụng cá nhân của hai người kia ...
Cơ sở kế hoạch này là đối phương tin Giản Phàm là cảnh sát bẩn cấu kết với Lý Uy, ở điểm này chi đội không lo, biệt thự và mấy chục món đồ cổ, dù là trên tỉnh ũng không cung cấp được điều kiện này, bọn họ không thể không tin.
Chỉ cần 20 phút là đủ bố trí thiết bị theo dõi lên vật dụng cá nhân, cứ lo Giản Phàm không giữ nổi chân đối phương, đó là thời gian tối thiêu ... Nhưng nửa tiếng rồi mà vẫn không thấy người xuất hiện.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, lúc đầu lo không đủ thời gian, giờ lại thành sốt ruột, sợ xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu, hai lần báo về chi đội, nhận được mệnh lệnh ở nguyên tại chỗ, đợi tới 53 phút mới thấy bóng người ...
Ra khỏi cửa, hai người nhận lại vật dụng cá nhân từ đại hán lực lưỡng, người ra rồi, nhưng trái tim vẫn ở lại dưới lòng đất. Hách Thông Đạt như người mất hồn, có chút bi thương, nghe tiếng cánh cửa sắt đóng sầm lại quảy ngoắt người, ánh mắt đầy quyến luyến, nhưng bức tường khôi phục như cũ, che hết tầm nhìn, ánh mắt nhìn Giản Phàm như oán phụ. Ngược lại Tịch Ngọc Dung tràn ngập hưng phấn kích động, như uống xuân dược, thi thoảng còn nhắc nhở ông chủ đã quá thất thố, xem như là tận tâm với chức vụ rồi.
Giản Phàm không khỏi cảm thấy thương cho hai người họ, mấy ngày trước, khi tất cả những thứ này thuộc về mình, khi âm mưu chưa bại lộ, mình chẳng phải cũng bị làm cho hồn xiêu phách lạc như vậy sao? Kết quả cuối cùng không khó đoán, dù không bắt được Tề Thụ Dân thì năm món đồ cổ mình tặng cho Đại Thông cũng bị thu hồi, còn biệt thự và cổ vật đừng nói khả năng dính líu tới vụ án, dù không có, chi đội cũng không chịu bỏ quả lợi ích lớn cỡ này.
Đừng mong nói lý với cơ quản chấp pháp.
Giản Phàm tất nhiên chẳng mong đợi gì, vì biết đây là mồi nhử Lý Uy để lại càng không dám ôm hi vọng xâ vời, nên càng khảng khái tiêu sái, càng thế càng giống sự kiêu căng của người giàu.
Giống như lúc này mời Hách Thông Đạt và Tịch Ngọc Dung lên chiếc xe 213 rời tiểu khu, tới cửa còn quát bảo an mở cửa chậm, buổi chiều đường vắng vẻ rộng rãi, giống như hơi rượu bốc lên, lái xe không đã, đặt còi cảnh sát lên nóc, hú còi vang dội phóng xe như bay trên đường.
Hai người kia không nói gì, nhìn Giản Phàm với ánh mắt sùng bái, cảm giác sự ngông cuồng này mới là bản sắc nên có của người tắ, tuổi trẻ như vậy, sở hữu nhiều bảo bối như vậy, thế đã là khiêm tốn lắm rồi ... Mà nói thật đi, một khi anh đã nhiều tiền thế rồi, biểu hiện thế nào cũng có tính hợp lý, có mặc cái quần rách ra đường cũng là có thâm ý, còn nghèo một chút bị người ta khinh bỉ hoặc chửi là điên.
Về tới Hải Thượng Minh Nguyệt, đỗ xe bên đường, Giản Phàm giữ Hách Thông Đạt lại, Tịch Ngọc Dung rất có sự tự giác của thư ký, đi xuống lấy xe.
Giản Phàm quảy sang Hách Thông Đạt, thái độ cợt nhả như nói chuyện với Phí Béo: “ Này giám đốc Hách, anh bảo muốn xem, tôi cho xem, xem không vui đã đành, sao làm như kinh doanh không tốt, vợ đi ngoại tình vậy, làm sao thế? Chưa hài lòng à?”
“ Không, không phải thế.” Hách Thông Đạt mặt càng thêm giống đưa đám, chắp tấy vái: “ Cám ơn, cám ơn anh Giản cho tôi mở rộng tầm mắt, giờ tôi biết thế nào là sưu tập rồi, thế nào là đại giả rồi ... Anh có dăm ba món đã đủ tôi bội phục lắm rồi, bây giờ, khiến tôi thấy mấy chục năm sống uổng ... Anh Giản, anh chỉ cần hứng trí, tùy tiện ném cho chúng tôi món đồ nhỏ, đủ Đại Thông kinh doanh cả năm.”
“ Được rồi, được rồi, rườm rà quá. “ Giản Phàm cắt ngang lời Hách Thông Đạt, tùy ý nói: “ Để tôi tặng anh vài món trấn trạch, cần gì phải thế, thích món nào nghĩ đi, lần sau tôi mang cho.”
Hách Thông Đạt hai mắt lồi ra ngoài, giống như nghĩ tới chuyện gì khủng bố lắm, lắc đầu quầy quậy: “ Không dám không dám.”
“ Ài, đừng kích động thế, giám đốc Hách, chúng ta thẳng thắn với nhau nhé, nhiều đồ như vậy, không phải món nào cũng sạch sẽ, muốn biến thành tiền cũng khó, hơn nữa có đám âm hồn bất tán truy đuổi tôi ... Anh biết thân phận của tôi, sợ thì không sợ, nhưng mà ngán bị chúng bám lấy, mình ở ngoài sáng chúng ở trong tối, dù sao không hay ho gì, anh nói xem tôi nên làm sao?” Giản Phàm vỗ vai Hách Thông Đạt, dụ tên này vào bẫy:
Hách Thông Đạt cơ mặt co giật, lần này phản ứng nhanh hơn, thần bí nói:” Anh Giản, cái nghề này có ai dám nói mình sạch sẽ chứ, có điều anh biết hiện giờ tình hình bây giờ ngặt ngoèo thế nào không? Năm ngoái cảnh sát các anh bắt được không ít hàng, hơn nữa tôi thấy mấy thứ này nên cất kỹ thì hơn, anh muốn bán rằ, biết rõ là hàng quý nhưng không ai dám muả, càng quý càng không dám, dù bán ra thì giá cũng mất vài thành, lỗ lắm Nếu anh thực sự muốn bán, tôi chọn giúp anh vài món, sau đó tìm người muả, có điều bằng vào số đồ của anh, bán chục năm cũng chưa chắc đã hết.”
Ồ, Giản Phàm hiểu ra một chút, câu này cũng là thật đấy, cơ mà cũng vòng vo, không dám nhắc tới đề tài bản thân hứng thú:” Tôi vẫn muốn tặng anh vài món, hà hà, giống như 5 món kia vậy, tôi không nói rằ, anh cũng không tiết lộ, thế là được chứ gì? ... Kỳ thực tôi muốn mời người kia làm chút việc, xong việc đường ai nấy đi, tránh hắn cứ như sói bám sau lưng, khiến người ta thon thót. Anh thấy sao?”
“ Chuyên này, tôi không dám nhận.” Hách Thông Đạt giở thói gian thương, giang tấy tỏ vẻ vô tội:” Anh nói ai thế, tôi không quen, sao dám nhận lời.”
“ Hầy, Hách Béo, đừng có mà giở trò vô lại với tôi, đừng cho rằng biết tôi có chút hàng riêng là tôi sợ anh nhé, có tin tôi điều đội hiệp cảnh tới phá cái quán nát của anh không hả?” Giản Phàm giở giọng lưu manh: