Giản Trung Thật xưa nay chỉ lo việc bếp núc chuyện trong nhà do vợ quyết hết, vợ đồng ý đi chơi, tất nhiên ông không nói gì, có điều vẫn lo đi mười ngày làm lỡ hết chuyện làm ăn. Thế nhưng Mai Vũ Vận thì lại hết sức vui vẻ trách chồng hạn hẹp, phải đi biết đó biết đây mở mang tầm mắt, chỉ biết cái quán rách mới là chẳng làm ăn nổi. Hiếm khi con trai và Hạnh Nhi có lòng hiếu thảo như vậy, mà huống hồ mười mấy năm rồi chưa ra ngoài, đi chơi chút cũng tốt. Cái quán để đám đồ đệ lo liệu là đủ.
Mẹ lúc nào cũng tựa như cố ý hoặc vô tình kéo Dương Hồng Hạnh vào trong nhà, mà Dương Hồng Hạnh cũng không coi mình là người ngoài, đến cả cha chất phác chậm chạp đoán chùng cũng nhìn ra vấn đề giữa hai đứa nhỏ rồi, ông cũng vừa mắt cô bé n ày lắm.
Đoàn người lên xe, Giản Phàm đưa cha mẹ tới điểm tập hợp của công ty du lịch, còn theo xe khách du lịch tới sân bay, mua một đống đồ dùng, tới khi tiễn cha mẹ lên máy bay rồi mới thở phào.
Lúc này có sự khác biệt vi diệu giữa hai người, Giản Phàm bận rộn trò chuyện với cha mẹ, Dương Hồng Hạnh cũng hết sức ân cần, thế nhưng lại không nói chuyện với nhau, vẻn vẹn dùng ánh mắt giao lưu, luôn có cảm giác không thân thiết được. Nhưng vừa vặn kiểu giữ kẽ đó lại khiến người có phần cổ hủ truyền thống như cha mẹ Giản Phàm thích nhất ở Dương Hồng Hạnh.
Cha mẹ vướng víu đi rồi, nụ cười sáng lạn của Giản Phàm cũng biến mất, sắc mặt có phần nghiêm trọng, Dương Hồng Hạnh luôn luôn chú ý tới y nên nhận ra ngay, hai người sóng vai rời khỏi đại sảnh, lúc này cô mới hỏi: ” Giản Phàm, có phải có chuyện gì giấu em không?”
Giản Phàm chối phắt:” Nghĩ linh tinh, có chuyện gì được?”
“ Anh coi em bị ngốc à, xâ như thế phái em tới Ô Long, lừa gạt dỗ dành cha mẹ anh, còn nói là đơn vị tổ chức đi nghỉ dưỡng, chỉ có một chỉ tiêu, bao ăn ở, không đi thì phí ... Chúng ta từ khi nào đơn vị chúng ta có đãi ngộ tốt thế?” Dương Hồng Hạnh nhìn cái mặt chỉ muốn nhéo tai tra hỏi:
“ Em không hiểu rồi, mẹ anh tiết kiệm, cha anh keo kiệt, họ mà biết chuyến đi này mất hơn 1 vạn thế nào cũng sống chết không đi, lần này đều nhờ thể diện của em. Anh nợ em.” Giản Phàm xưa nay lừa cha mẹ không biết áy náy là cái gì, vừa đi vừa nói, tới tận khi lên xe vẫn không thấy Dương Hồng Hạnh không đáp lời mình, chẳng quảy sang cũng biết rằng đang bị cô nhìn với ánh mắt nghi ngờ: “ Đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, làm như hai chúng ta có gian tình ấy.”
“ Hừm, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.” Dương Hồng Hạnh lườm một cái, Giản Phàm chỉ cười khách khí mở cửa xe mời cô lên, đợi xe khởi động rồi mới không yên tâm hỏi: “ Giản Phàm, anh có chuyện đừng giấu em, em thấy mấy ngày quả anh có vấn đề.”
10 ngày, Giản Phàm chỉ có mười ngày để giải quyết được Tề Thụ Dân thôi, cái tên giết người không chớp mắt ấy làm y mấy ngày quả ăn không ngon ngủ không yên tồi, tính khí không tốt: “ Rầy rà, đừng học thói xấu của mẹ anh.”
Dương Hồng Hạnh tim nhói đau, bị thái độ dửng dưng của y làm tổn thương, vốn định thật hòa nhã hỏi chuyện này, ai ngờ y lại không thèm coi mình ra cái gì, cáu lên một cái bản tính tiểu thư phát tác: “ Này, em đang nói chuyện với anh đấy, thái độ của anh kiểu gì vậy hả?”
“ Kiểu gì, em lằng nhằng thế, không thấy phiền à? “ Giản Phàm đốp lại một câu:
“ Anh, anh ...” Dương Hồng Hạnh bị thái độ cực kỳ ác liệt này làm giận tới cứng họng, hậm hực lẩm bẩm: “ Nếu không phải nể mặt cha mẹ anh, em thèm vào để ý tới anh, anh là cái thá gì chứ?”
“ Trước giờ anh chẳng là cái thá gì hết, em còn không biết à?” Giản Phàm thuận miệng đáp một câu, mắt chẳng buồn liếc quả lấy một cái:
Dương Hồng Hạnh ấm ức vô cùng, tối hôm đó Giản Phàm hẹn mình ra ngoài, cô từ chối, sau đó gọi lại Giản Phàm lại không nghe, lòng cứ thấp thỏm mãi, sợ y giận, vì thế chưa hỏi nguyên nhân đã nghe lời y về lừa cha mẹ người tắ, không ngờ xong việc liền bị vắt chanh bỏ vỏ, thực sự không coi mình ra gì hết sao, thình lình hét lên: “ Dừng xe!”
“ Hả, cái gì?”
Giản Phàm chỉ nghĩ mỹ nữ giận dỗi thôi, lần này Dương Hồng Hạnh giận thật, thấy mình nói không có tác dụng, kéo mạnh tấy y quát lên: “ Dừng xe, bảo anh dừng, anh không nghe thấy à?”
Kéo một cái, vô lăng xoay đi, Giản Phàm hết hồn đạp phanh, xe xiêu vẹo vượt quả lươn chắn đường, dừng lại, chiếc xe đi sau thiếu chút nữa đâm phải, thò đâu ra chửi một câu: “ Có biết lái xe không thế, đâm chết mày giờ.”
Giản Phàm đang nóng máu, không ngờ có người chửi mình, thò đầu ra nhổ bái nước bọt: “ Chết mẹ mày đi!”
Xe trước nghe thì nghe thấy rồi, nhưng không dừng, từ cửa sổ giơ ngón giữa lên. Giản Phàm đâu như trước kia, lúc nào gặp chuyện cũng có ba phần nhường nhịn, định đuổi theo, không ngờ vừa do dự thì một cánh tấy trắng trẻo đã lấy mất chìa khóa.
Là Dương Hồng Hạnh, Giản Phàm nhìn một cái không giận nổi nữa, cũng biết người ta vất vả đi mấy trăm km về Ô Long đón cha mẹ mình, đáng lẽ phải ngon ngọt một phen, nhưng Dương Hồng Hạnh cứ truy hỏi nguyên nhân làm y mất kiên nhẫn. Cũng biết mình sai, nhưng mà mấy hôm nay tâm trạng cực kỳ tệ, có một đám sẵn sàng giết người nhăm nhe sau lưng, đổi lại là ai cũng không bình tâm nổi, hít sâu một hơi định dỗ vai câu, Dương Hồng Hạnh khoanh tấy ngồi đó không nói không rằng, làm y tịt luôn.
Tiểu nhân đối diện với chính nghĩa không bao giờ có thể thẳng lưng lên được, Giản Phàm quen giở trò đối diện với Dương Hồng Hạnh luôn có chút chút chột dạ.
Kỳ thực Dương Hồng Hạnh giận Giản Phàm một thì giận bản thân mười, làm sao mà mình lại đi thích cái loại người này chứ, đã thế gần hai năm rồi bị người ta đối xử không ra gì vẫn không thể quên được, từ nhỏ lập chí làm cảnh sát, vậy mà mối tình đầu lại đi yêu một tên lưu manh. Như lúc này đây, khóe miệng nhếch, đầu quảy sang bên làm vẻ không thèm, khiến Dương Hồng Hạnh chỉ muốn đấm cho một phát: “ ... Anh chắc chắn có chuyện ... thôi, em chẳng thèm hỏi nữa, sau này có chuyện gì đừng có mà tìm em ... Anh nhìn lại mình đi, chưa đẹp trai tới mức em sống chết theo anh đâu, sao? Anh né tránh cái gì, đừng tưởng em không nhận ra bộ dạng chột dạ của anh.”
“ Ai né tránh? “ Giản Phàm bị kích thích quảy đầu lại, lấy vô lăng làm gối, ngoẹo đầu nhìn Dương Hồng Hạnh, lại còn nhìn từ trên xuống dưới, bảo ai né tránh, giờ nhìn thẳng rồi đấy, sướng chưa:
Dương Hồng Hạnh hừ mũi một cái biểu thị sự khinh bỉ, thế nhưng không phản cảm với ánh mắt thô bỉ của y, cô quen rồi. Giờ chú ý bình thường trừ mặc đồng phục thì thiên hướng ăn mặc đơn giản thuận tiện vận động, hôm nay lại thay đổi ăn mặc làm Giản Phàm có chút ngạc nhiên, chiếc áo màu vàng nhạt, quần âu dài, không có chút điệu đà nào, thiếu vài phần nữ tính nhưng mà thêm vài phần thanh thuần thân thiết, tựa em gái nhà bên.
Có điều điêu ngoa hung hãn thì có thể sánh với Giản Lỵ.
Giản Phàm càng nhìn càng quen, càng nhìn càng thân, đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, bộ trang phục này, quần dài này, lại còn giày da, đây, đây chẳng phải gu thẩm mỹ của mẹ mình à? Khoan, bộ này mới, nhưng lại hơi quê, chẳng lẽ mua ở Ô Long? ... Không xong, mẹ không phải tự ý quyết định chuyện cả đời thay cho mình rồi chứ? Với cái tính chuyện gì cũng thích xen vào của mẹ thì dám lắm.