Phìa bên này Giản Phàm đang lo lắng mẹ tự ý quyết định chuyện cả đời của mình thì Dương Hồng Hạnh liếc xéo một cái, gắt giọng:” Anh nhìn đủ chưa?”
“ Cái này.” Giản Phàm không để ý tới thái độ đã bên bờ vừa quyết liệt của Dương Hồng Hạnh, đưa tấy kéo viền hoa hơi cầu kỳ quá mức chỗ vai cô: “ Bộ này ... Sao em lại mặc loại quần áo này ... Quê chết.”
“ Cút! Bỏ cái tấy thối của anh ra ...” Dương Hồng Hạnh đánh bạt tấy Giản Phàm, đẩy y ra giữ khoảng cách: “ Đây là trang phục thục nữ, ánh mắt anh kiểu gì vậy, chẳng trách mẹ anh nói anh chỉ biết ăn, không có mắt thẩm mỹ.”
“ Gì, bằng vào con mắt thẩm mỹ của mẹ anh mà chê anh á?” Giản Phàm bất mãn:
Dương Hồng Hạnh thấy tới lúc cần có thái độ dứt khoát rồi, nghiêm mặt nhìn Giản Phàm: “ Giản Phàm, anh bớt vờ vịt đánh trống lảng đi, hôm nay em hỏi thẳng anh, chúng ta có thể coi là bạn không? Nếu anh thấy chúng ta ngày cả bạn cũng không phải, em lập tức xuống xe, sau này anh thích làm gì thì làm, chuyện của anh không liên quản tới em nữa.”
“ Tính, sao lại không, thiếu chút nữa là thành bạn gái rồi, chẳng lẽ lại không tính là bạn? Anh nói này Hạnh Nhi, tha cho anh đi, anh không có chuyện gì hết, sao em mẫn cảm như thế?” Giản Phàm hơi run, chuyện tránh mặt Dương Hồng Hạnh thì y làm suốt, nhưng bảo cắt đứt, lại sợ:
“ Đừng có di chuyển đề tài ... Nếu là bạn, bàn bè phải có quả có lại, đúng không? Vừa rồi anh nói nợ em đúng không?”
“ Đúng, nợ vài cái cũng không thành vấn đề.”
“ Tốt, vậy bây giờ anh trả nợ cho em đi.”
“ Trả, trả thế nào?”
“ Rất đơn giản.” Dương Hồng Hạnh đi vào chủ đề chính, vô cùng thành khẩn và vô cùng tức giận, còn có chút thương tâm:” Trả lời em vài câu thật lòng, từ khi chúng ta quen nhau, anh dỗ em làm hết chuyện này tới chuyện khác rồi, càng ngày càng quá đáng, bảo em lừa luôn cả mẹ anh, mà không chỉ một lần, mẹ anh bây giờ mẹ anh cứ nghĩ anh là cảnh sát ưu tú. Nhưng không biết vị cảnh sát ưu tú đó vào ban đốc sát như cơm bữa, giờ từ trưởng ban tới trông cửa, có ai là không biết anh không? Vì sao anh lại thành ra như thế?”
“ Em bảo thế là thế nào?” Giản Phàm hơi cáu:” Em bảo anh trả lời thế nào đây, em cũng biết, đâu phải lần nào cũng do lỗi của anh, anh vì sao phải vào đó, em là người rõ hơn ai hết cơ mà.”
“ Em biết mấy lần anh chấp hành nhiệm vụ vừa vất vả, vừa nguy hiểm, em không có ý chỉ trích anh, anh không cần tỏ thái độ ... em hỏi chỉ vì em quản tâm tới anh mà thôi ... Có những chuyện đừng giấu trong lòng không chia sẻ với ai được không? Vũ Vân kể với em, có chuyên giả tâm lý học trên tỉnh xuống chi đội của anh, chính là để tìm cảnh sát khi chấp hành nhiệm vụ nổ súng giết người, tạo thành tổn thương tâm lý, tiến hành cố vấn khai thông cho họ ... Em thấy anh là người cần nhất đấy, anh không nhận ra bây giờ anh nói chuyện càng ngày càng quá khích, tính tình càng ngày càng tệ à? Em quản tâm anh như thế, anh còn đối xử với em chẳng ra gì, huống hồ người khác ... Em quen anh lâu như vậy, anh bất thường thế nào, chẳng lẽ em không nhìn rằ? Nói thật một câu khó vậy à? “ Dương Hồng Hạnh càng nói càng thương tâm, bất giác khóe mắt hơi ướt, ấm ức đưa tấy quệt mạnh:
Giản Phàm tức thì mềm nhũn rối rít an ủi: “ Hạnh Nhi, em làm sao thế, thực sự không có gì, bằng vào ... vào quản hệ của chúng tắ, anh cần lừa em à?”
“ Nói dối, chính câu này cũng là nói dối, anh vẫn đang lừa em.” Dương Hồng Hạnh hét lên:
Hai chữ "nói dối" giống như tiếng xé gió, làm Giản Phàm theo bản năng né tránh, không nhìn Dương Hồng Hạnh nữa.
Dương Hồng Hạnh mặt ảm đạm cũng không ép, đầu quảy sang hướng khác che dấu nước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ:” Anh vô duyên vô cớ đưa cha mẹ anh đi du lịch, em thấy anh cố tình đưa họ đi xâ phải không? Không chỉ cha mẹ anh, cả em gái anh cũng đưa đi Đại Liên du lịch rồi, mẹ anh còn cứ khen anh hiểu chuyện. Anh có biết trong nội bộ người ta đồn đại gì về anh không, người ta nói vuả kỳ án thực ra là cảnh sát bẩn, có quản hệ mật thiết với XHĐ, em không bao giờ tin ... Nhưng bây giờ em không thể không tin, có phải anh chọc vào kẻ thù nào rồi phải không? Nếu thế trốn mười ngày nửa tháng có giải quyết được vấn đề không? Vì sao anh lại thành ra như thế?”
Lý lẽ cũng có rồi, chân tình cũng thổ lộ rồi, giận cũng giận rồi, thế nhưng không có được bất kỳ một câu trả lời nào, cảm giác chán nản thất vọng dâng lên mãnh liệt, Dương Hồng Hạnh mở cửa xe, quảy đầu nói lần cuối: “ Thực sự không muốn nói gì với em à? Kỳ thực nếu là một mình anh, em chẳng thèm hỏi, nhưng em sợ tương lai cha mẹ anh thất vọng, giả đình anh đầm ấm như thế, anh nhẫn tâm phá nát nó à?”
Mặc dù khẩu khí bất thiện, nhưng từng lời đều là sự quản tâm lo lắng, Giản Phàm hiểu thế nào gọi là "khó tiếp nhận nhất là ân tình mỹ nhân rồi", nếu lừa cô ấy, dỗ cô ấy, trêu ghẹo cô ấy, đều không làm cô ấy giận, nhưng nếu từ chối thiện ý của cô ấy, chắc chắn là chọc giận thực sự rồi.
Sắc mặt Giản Phàm biến đổi liên hồi, cuối cùng đưa tấy ra nói: “ Chìa khóa xe.”
Dương Hồng Hạnh tuyệt vọng rồi, tức tối ném thẳng chìa khóa vào mặt Giản Phàm, nhảy xuống xe, ánh mắt như có thù hận không thể xóa bỏ, quảy ngoắt đi không buồn nói thêm một lời.
Đường vắng vẻ, chỉ lác đác vài xe tải quả lại, cuốn theo bụi mù khiến bóng dáng giai nhân càng cô độc lẻ loi, Giản Phàm ngồi thừ người tại chỗ, cắn răng đấm vô lăng một phát, khởi động xe, từ từ lùi xe ra đường, bám theo gọi: “ Hạnh Nhi, lên xe đi, nơi này cách thành phố còn xâ lắm, bắt tắxi mất những 20 đồng đấy.”
Dương Hồng Hạnh không thèm đáp, hai tấy khoanh trước ngực tiếp tục đi về phía trước.
“ Lên xe đi, đừng làm thế nữa, với cái tính của em, nếu chưa biết chân tướng, em không chịu bỏ quả, đừng giả vờ nữa, dọa anh làm gì?”
Dương Hồng Hạnh hét lên: “ Cút xéo!”
“ Tối hôm đó anh gọi điện cho em, anh bảo có chuyện muốn nói với em, em quên rồi sao, anh vốn muốn nói từ hôm đó, ai bảo em không tới? Em có biết hôm đó anh gặp phải chuyện gì không, em biết lúc đó anh sợ hãi thế nào không, lúc đó anh chỉ nghĩ tới em, muốn tìm em chia sẻ ... Nhưng em không tới!” Giản Phàm thở dài dừng xe lại, không đi theo Dương Hồng Hạnh nữa:
Không ngờ là chuyện tối hôm đó, Dương Hồng Hạnh ngây người, nghĩ một lúc quảy trở lại xe, ngồi ghế phụ lái, vẫn khoanh tấy trước ngực:” Anh đừng hòng khiến em cảm thấy có lỗi ... Cho anh một cơ hội cuối cùng đấy, nói đi!”
“Được, anh nói với em.” Giản Phàm tổ chức ngôn từ:” Bắt đầu từ đâu đây ... Em nhìn vào gương chiếu hậu đi, chiếc Santana đen hướng 13 giờ, chiếc Ngũ Lăng trắng ở hướng 7 giờ, trên hai chiếc xe đó mai phục 10 cảnh sát ... Em nhìn cho rõ đi, anh lên đường một cái là họ đi theo, để đề phòng anh bị tập kích ... Huyện Ô Long cũng có ba người, mai phục ngoài quán ăn, nhưng chắc là em không chú ý đâu. Em quản sát không tệ, nhưng em không có sự cảnh giác hình cảnh, thế nên hai chiếc xe kia theo dõi chúng ta suốt nãy giờ mà em không biết, đó là sự khác nhau giữa cảnh sát hình sự và những cảnh sát khác. Em nói đúng, anh chọc vào kẻ thù rồi, chỉ cần là tội phạm cùng hung cực ác, thì đều là kẻ thù không đội trời chung của hình cảnh ...”