Nam nhi có quả khổ nạn mới luyện ra được bản sắc một con người, Giản Phàm nói vài câu rất man, chỉ có điều Dương Hồng Hạnh không tin lắm, không thể trách cô, cô bị Giản Phàm lừa quá nhiều rồi. Xe đi mấy mét, chú ý hai chiếc xe kia thực sự thong thả đi theo, Dương Hồng Hạnh cố tình chỉ huy Giản Phàm lái xe vào một cái ngõ nhỏ, vòng vèo một lúc đi rằ, sau đó dừng lại chờ đợi, quả nhiên vài phút sau hai cái xe lần lượt từ trong ngõ đi rằ.
Dương Hồng Hạnh lòng giật thót một cái, tức thì hiểu ra đây là chuyện công, không phải thù riêng, bao nhiêu uất ức giận dỗi chất chứa trong lồng ngực tiêu tắn hết, khẽ hỏi: “ Giản Phàm, rốt cuộc là chuyện gì, án lớn cỡ nào mà liên lụy cả tới người nhà?”
“ Chuyện này nói ra thì dài lắm ... Kỳ thực lời đồn bên ngoài đều là giả, ngày cả vụ án treo mười mấy năm được phá cũng là giả, tên bạn trai cũ ăn hại của em, đồng chí Ngô Đích tuy bắt được kẻ có vẻ là hung thủ giết người, có điều không thẩm vấn được, lại ném về đội trọng án rồi, hung thủ thực sự tới giờ chưa lộ diện ... Tối ngày hôm đó anh lần đầu hẹn em, em không tới, anh rất thất vọng .. Có điều về sau nghĩ lại, là anh không đúng, dù sao thanh danh của anh chẳng ra sao, nửa đêm hẹn cô gái người ta ra ngoài không được là bình thường ... Khi đó anh chỉ muốn tìm người tâm sự, rốt cuộc không có ai ... “ Giản Phàm tỏ ra vô cùng thương tâm, thực chất giờ y đâu mong manh yếu đuối hay hẹp hòi như vậy, huống hồ may Dương Hồng Hạnh không tới nên mới đi tìm Đường Đại Đầu, kịp thời phát hiện Phi Phi, nếu không nguy rồi:
“ Em, hôm đó em có chuyện.” Dương Hồng Hạnh hối hận xen lẫn áy náy giải thích:
“ Nói dối, em không biết nói dối, em nói dối một cái là ngập ngừng.” Giản Phàm lắc đầu, tóm được điểm yếu là không buông tha, tỏ vẻ chúa chát thương tâm:” Lúc đó anh đã nhận ra em nói dối rồi, anh còn nghĩ em ở bên Ngô Đích.”
“ Không phải, không phải, em ở cùng với Vũ Vân, Thục Vân và Manh Manh, chị em em lâu ngày chưa tụ tập nên tới nhà Vũ Vân uống một bữa.” Dương Hồng Hạnh sợ Giản Phàm hiểu lầm mình rối rít giải thích, nhưng cô không chịu thuả kém: “ Em từ chối vì anh chưa đáng để em đêm khuya tới ước hẹn.”
“ A, lời này thì anh tin, mỹ nữ thông quả từ chối để tăng cường tự tôn của bản thân.” Giản Phàm buông một câu triết lý:
“ Được rồi, anh đừng lạc đề được không?” Dương Hồng Hạnh phục rồi, cứ nói một cái là kéo đề tài đi tận đẩu tận đâu:
“ Tật xấu khác của mỹ nữ, đó là thích tìm kích thích, được, lần này anh kích thích em.”
Thế là Giản Phàm bắt đầu kể chuyện mình hồ đồ trở thành cảnh sát ra sao, sau đó hồ đồ cùng Đường Đại Đầu, Lý Uy và Thịnh Đường bắt đầu có quản hệ không rõ ràng thế nào, thế rồi hồ đồ nhận vụ án treo 14 năm mới biết toàn bộ được sắp xếp sẵn, do chi đội trưởng thiết lập.
Thế là kích thích bắt đầu, từ tìm ra Tiết Kiến Đình tới suýt chút nữa làm cả nhà người ta bị diệt khẩu, từ hai vụ án buôn lậu, phát hiện ra Kiều Tiểu Ba, lại từ đột phá ở Kiều Tiểu Ba truy tung Tôn Trọng Văn mới có khai quật di hài của Tằng Quốc Vĩ ở Hách Liên Khất Đài
Một quá trình dài đủ chúa cay cực khổ, người kể bình đạm, người nghe thì xúc động không thôi, không biết ở phía sau có cả câu chuyện kinh động như vậy. Lại nói tới quả Tết Xuân chưa cam lòng lại lập chuyên án lần theo manh mối tài chính để tìm ra tội của anh em Tề gia, không ngờ lại chọc ra vụ án rửa tiền lớn, từ rửa tiền thành vụ án lừa gạt ngân hàng chấn động Đại Nguyên. Nếu nói tòa biệt thự và số đồ thì Dương Hồng Hạnh vẫn miễn cưỡng trấn áp được tâm tình, nhưng nghe tới Giản Phàm phải đối phó đám Tề Thụ Dân, Lý tắm Trụ toàn là tội là tội phạm giết người bị truy nã, nguy hiểm tới mức phải bất đắc dĩ đưa người nhà đi xâ, Dương Hồng Hạnh không kìm được sợ hãi.
Xe vẫn đi với tốc độ đều đặn, kể hết câu chuyện thì cũng tới gần cục công an rồi, dừng xe lại chờ đèn đỏ, Giản Phàm quảy sang nhìn Dương Hồng Hạnh, hiệu quả không tệ, mỹ nữ bị dọa tới mặt trắng bệnh, nhưng mắt nhìn mình lại long lanh, bệnh cũ tái phát, lại vờ vịt: “ Anh chấp nhận số mệnh rồi, đã làm cái nghề này khổ cực, nguy hiểm đã đành, không có công lại còn mấy lần bị cách ly đã đành ... Vậy mà lại bị em nghi ngờ là cảnh sát bẩn, đó mới là điều khiến anh đau lòng nhất”
“ Em, em xin lỗi. “ Dương Hồng Hạnh hiếu thắng lần đầu yếu ớt xuống nước, vừa xấu hổ vừa day dứt, nhưng còn có mối bận tâm lớn hơn: “ Đã có tung tích của chúng chưa, nếu không giả đình anh ... Cái tên Lý Uy đó thật âm hiểm, biến vụ án thành thù riêng, anh nói bọn chúng liệu có ...”
“ Anh không rõ nữa, nhưng anh không dám mạo hiểm, biện pháp tốt nhất bây giờ là chặn từng con đường của hắn, khiến hắn hoặc chờ chết, hoặc phải hiện thân. “ Giản Phàm đem suy nghĩ của mình nói rằ, thấy cô ấp a ấp ủng, vẻ mặt đầy vẻ có lỗi cùng lo sợ, an ủi:” Không sao đâu, giờ anh chỉ còn một mình thôi, chơi tới cùng với chúng, có bố trí cả rồi, tên vương bát đàn Lý Uy đó dùng một chiêu quá cao minh, ép anh không thể toàn lực ứng phó ... Vụ án này khiến nhiều người mất mạng, cũng thay đổi vận mệnh của rất nhiều người. Em nói cũng không sai, càng truy đuổi tội phạm, anh càng không nhận ra chính mình nữa, bây giờ nhắm mắt lại là thấy đám nghi phạm Tề Thụ Dân, mở mắt ra là xem hồ sơ, đi bắn súng, kính kế làm sao diệt bọn chúng. Vụ án này kỳ thực sớm thành thù riêng của anh rồi, anh truy đuổi chúng tới cùng, không chết không thôi . “
“ Đừng, đừng nói thế!” Dương Hồng Hạnh nghe chữ “chết”, đột nhiên có linh cảm không lành, người khẽ run nhẹ, đưa tấy che môi Giản Phàm, nhẹ giọng nói như dỗ dành: “ Anh đã làm rất tốt, rất tốt rồi, anh không có lỗi gì cả, đây là chuyện công đừng biến thành thù riêng, nhiều cảnh sát như thế, chúng sẽ không thoát. “
“ Đôi lúc anh cũng thấy bây giờ sống thật vô nghĩa, trước kia ít nhiều còn có mục tiêu, ít nhất là kiếm cái bằng đại học để cha mẹ vui, ít nhất biết kiếm thêm ít tiền để sống thư thái một chút ... Còn bây giờ, anh chẳng biết mình đang làm cái gì, ngày nào chỉ nghĩ làm sao bắt những kẻ kia về, tuy có thù riêng trong đó, nhưng dù sao anh cũng đứng về phía chính nghĩa đúng không? Rốt cuộc thì sao nào? Suốt ngày bị ban đốc sát bọn em đuổi sau lưng như chủ nợ, em thấy anh vào đó nhiều rồi, mặt dày rồi nên không coi ra gì phải không ... Không phải đâu, anh làm gì có tâm cảnh cao như vậy, chẳng quả không tỏ ra như thế an ủi bản thân thì anh làm được gì, nếu khóc và cười kết quả đều giống nhau, anh đành chọn cười đối diện thôi.”
Đèn xanh rồi, Giản Phàm lại đi tiếp, những bất đấc dĩ mang theo sa sút chán chường ấy cảm nhiễm Dương Hồng Hạnh:” Giản Phàm, em xin lỗi, em trách nhầm anh rồi, em cứ nghĩ anh sống quá thoải mái, cho nên bất chấp tất cả.”
Giản Phàm không ngờ trước giờ Dương Hồng Hạnh lại nghĩ về mình như thế: “ Không sao, anh không để ý, dù sao chân tấy anh cũng chẳng sạch sẽ lắm, thanh danh chẳng tử tế gì. Em xin lỗi gì chứ, em giúp anh, anh cám ơn không kịp mà, nếu nói xin lỗi phải là anh, tâm trạng anh không tốt, lại trút lên đầu em.”