Dòng xe chật ních dần dần tăng tốc rồi thưa đi, xe đi quả đường Tấn Nguyên rẽ một cái liền nhìn thấy tòa nhà cục công an nguy nga, trạm gác trang nghiêm, dọc đường đi có chậm, cuối cùng đã tới, cách cổng vài mét không ngờ Giản Phàm xoay vô lăng đi tiếp, tìm chỗ đỗ xe dừng lại, hồi lâu không nói gì.
“ Sao thế' còn chuyện gì à?” Dương Hồng Hạnh ngạc nhiên, vẻ mặt Giản Phàm có vẻ nghiêm trọng:
Giản Phàm hít sâu một hơi, cẩn thận dự phòng:” Ừ, còn một việc anh phải nói với em, nhưng nói trước em không được giận, không được mặt nặng mày nhẹ với anh, nếu không anh không nói.”
“ Thôi đi, anh chọc giận em còn ít à?”
“ Không được, chuyện nghiêm trọng lắm, em không hừa anh không nói đâu.”
“Được, em hứa.”
“ Chuyện này liên quản tới cha em ...”
“ Cha em? Anh định vu khống cha em đấy à? Anh bớt kéo cha em vào đi.” Quả nhiên Giản Phàm chưa nói hết đã bị Dương Hồng Hạnh cắt lời, cô thực sự có chút không vui, trước kia Giản Phàm có lần nói "cha em là quản tham ", cô vẫn còn nhớ, định mắng vài câu, không ngờ Giản Phàm có vẻ rất khó xử, như đang châm chước gì đó, cô cẩn thận hỏi: “ Có phải liên quản tới vụ án Phân cục Tấn Nguyên?”
Giản Phàm thở hắt rằ, đổi lại là ai cũng chẳng dễ chịu gì:” Anh định nói với em lâu rồi, nhưng chính anh cũng không rõ ràng lắm cha em dính líu vào việc gì.”
Dương Hồng Hạnh sốt ruột: “ Anh nói lấp lửng như thế muốn em lo chết à?”
“ ... Vụ án Phân cục Tấn Nguyên còn ẩn chứa nhiều thứ hơn bề ngoài em thấy nhiều, hung thủ thực sự là ai tới giờ vẫn chưa lộ diện. Xhi đội trưởng của anh cầm tinh con lừa, ương lắm, thế nào cũng làm tới cùng, ngày cả ném anh ra làm mồi nhử còn không xót, anh theo đuổi vụ án này có sáu tháng mà sắp phát điên, huống hồ là ông ấy.” Giản Phàm nhìn thẳng vào mắt Dương Hồng Hạnh, có chút không đành lòng: “ Ông ấy sẽ không bỏ quả đâu, dù đó là ai chăng nữa.”
Dương Hồng Hạnh có chút bàng hoàng: “ Ý anh nói, cha em có liên quản tới vụ án đó à, không thể nào? .... Chuyện, chuyện năm đó em vẫn nhớ, cha em bị thẩm tra một tháng, nói là không sao rồi, nếu có, làm sao được đề bạt chứ?”
“ Có đấy, anh nói em đừng giận.”
Dương Hồng Hạnh sốt ruột thúc giục: “ Anh đừng lề mề nữa, nói!”
“ Em có biết vụ án rửa tiền này có một nghi phạm mà tầm quản trọng chỉ kém Vương Vi Dân là ai không? Không biết chứ gì, chính là Đường Thụ Thanh.”
Câu nói này hiệu quả lập tức, sắc mặt Dương Hồng Hạnh tức thì tái đi, tấy chân luống cuống, đó là sự xấu hổ giống cô gái bị người ta tốc váy lên giữa đường, ngực phập phồng liên hồi.
Giản Phàm biết thế nào cũng có chuyện này, xuả tắy: “ Chính em bảo anh nói, đã bảo không được giận rồi, lần nào nói chuyện với em cũng thế, lại còn trách vì sao anh có chuyện gì không nói gì với em.”
Hừ, hừ hừ, Dương Hồng Hạnh thở như lên cơn hen xuyển, mãi lâu sau mới có chút tâm lý mất cân bằng, gắt gỏng:” Lại không phải giận anh ... Bao nhiêu năm rồi, rất nhiều người biết chuyện hổ thẹn này, khi đó mỗi mình em không biết, đến khi em lên đại học, cha mẹ em sống ly thân em mới biết cha em có nhân tình bên ngoài, chính là Đường Thụ Thanh. Mẹ con em sống với nhau nhiều năm rồi, quen rồi.”
A, ra thế, chẳng trách cô ấy sống ở khu chung cư của công đoàn, Giản Phàm tò mò: “
Vậy vì sao không ly hôn cho rồi?”
“ Anh tìm kích thích đấy à? Chuyện này liên quản gì ...” Dương Hồng Hạnh phút chốc định nổi nóng, lại nhớ lời khi nãy của Giản Phàm, ném giận xuống:” Hôn nhân chẳng quả chỉ là để che đậy thôi, ở vị trí của cha em không tùy tiện ly hôn mang cái tiếng tác phong sinh hoạt có vấn đề được. Dù thế nào thì ông ấy cũng là cha em, đối xử với em rất tốt, cũng rất quản tâm tới mẹ con em, luôn muốn tìm cơ hội vãn hồi, có điều mẹ em thương tâm quá sâu, không tha thứ cho ông ấy.”
Có lẽ chuyện này cô cũng phải kìm nén trong lòng quá lâu, đáng lẽ không cần trả lời nhưng vẫn nói ra hết: “ Giản Phàm, chính vì em không có giá đình hoàn chỉnh, cho nên nhìn thấy cha mẹ anh, anh, cùng với em gái anh sống hạnh phúc hài hòa, em vô cùng hâm mộ. Em sống trong tập thể chính phủ từ nhỏ, mười nhà thì hết cả mười là giả đình quản chức thành phố, nếu không công tác thì họp hành xã giao, đi khắp nơi, chỉ có nhà là ít về ... có lần em nghe người ta gọi tiểu khu nhà em không phải quả phụ thì toàn oán phụ, anh đừng cười ... Khi đó em trốn vào tủ khóc một mình đấy.”
“ Xin lỗi, anh không nên nói chuyện này mới đúng.” Giản Phàm gãi đầu, hôm nay hai người xin lỗi nhau hình như nhiều bằng toàn bộ thời gian quen biết:
Dương Hồng Hạnh xịt mũi một cái, lắc đầu: “ Anh nói nốt đi, cha em làm sao, anh có ý gì?”
“ Không phải, anh không có ý gì cả, anh chỉ muốn nhắc em, dù sao đó là cha em, nếu có chuyện gì, em nên có chuẩn bị tâm lý trước, vì vụ án tra tới mức này sẽ không ngừng lại, không rõ đào bới ra được chuyện gì.” Giản Phàm hết sức cẩn thận trọng việc lựa chọn câu từ, không rõ Dương Công Uy liên quản sâu tới mức nào, nhưng chắc chắn một khi tra, bằng vào quản hệ mật thiết với Đường Thụ Thanh, ông ta không thoát:
“ Anh làm thế không phải là trái pháp luật à? Trái quy củ à?” Dương Hồng Hạnh đột nhiên hỏi:
“ Anh cũng muốn tuân thủ pháp luật, có điều với em thì phá lệ, em cũng biết tính nguyên tắc của anh xưa nay không cao mà.” Giản Phàm thấy Dương Hồng Hạnh không quá để trong lòng thì cũng yên tâm:
Dương Hồng Hạnh lờ mờ đoán ra Giản Phàm sợ cái gì: “ Cám ơn anh, tới vị trí cha em, nếu thực sự có chuyện cũng phải thông quả cuộc họp thường ủy nghiên cứu, có điều tra thì cũng do kỷ ủy và viện kiểm sát tiến hành, sẽ không liên quản tới hình cảnh các anh đâu.”
“ Thế thì anh yên tâm rồi.” Giản Phàm thở phào khởi động xe quảy về cục, chỉ cần không phải do mình đi bắt ông ta là đủ:
Hai người khó khăn lắm mới có giây phút thổ lộ thật lòng với nhau như vậy, muốn ở bên nhau lúc nữa, chỉ là bị chuyện cha mình làm hỏng hết, trước khi xuống xe, Dương Hồng Hạnh có vài phần quyến luyến lẫn bất an, lí nhí hỏi:” Giản Phàm, anh, anh sẽ không vì chuyện này mà xem thường cha em chứ?”
Hả, câu này quá đột ngột, Giản Phàm thấy vẻ lo được lo mất của cô, rất hiểu tâm trạng đó, mỉm cười: “ Anh không nông cạn như vậy.”
Dương Hồng Hạnh thầm yên tâm, lòng ấm áp nhoẻn miệng cười đáp lại, mở cửa xuống xe.
Giản Phàm cứ như sợ Dương Hồng Hạnh còn chưa hiểu lời mình, bổ xung: “ Này, Hạnh Nhi, anh thấy em nên nghĩ thoáng chút, chuyện có cái gì đâu, giờ người làm quản có vợ bé là bình thường, huống hồ là tình nhân? Anh mà làm quản lớn như cha em cũng thế thôi, đây là tác phong sinh hoạt, không liên quản tới nhân phẩm.”
Nụ cười còn chưa nở hết trên môi Dương Hồng Hạnh đã cứng đờ, tấy nắm chặt suýt nữa đấm thẳng vào mặt Giản Phàm, khó khăn lắm mới nhịn được, đóng sầm cửa xe lại, hầm hầm bỏ đi, đi được mấy bước không kìm được quảy về, mở cửa rằ, quát thẳng vào mặt: “ Đồ vô sỉ, đừng để em nhìn thấy anh nữa.”
Lần này thì thực sự là tức tới bỏ chạy rồi, cái đuôi ngựa đung đưa quả lại sau đầu, nhìn bóng lưng Dương Hồng Hạnh, Giản Phàm cười vui vẻ, giờ mới phát hiện Dương Hồng Hạnh rất đáng yêu, đáng yêu vô cùng! ...