“ Vào đi, đóng cửa lại.”
Giản Phàm cầm điều khiển chuột tắt video, Trương Kiệt thập thò ở ngoài đi vào, đóng cửa lại, sán tới bàn làm việc nhìn màn hình là biết, đang xem thẩm vấn Tôn Trọng Văn, video tạm dừng.
“ Chuyện gì mà từ xâ tít gọi tôi về, chậc chậc, cái biệt thự đó thực sự là của cậu à? Thoải mái tới mức tôi không muốn về nhà nữa, cái phòng tắm ở tầng hai rộng cả bằng phòng khách nhà tôi, này, nếu cậu không ở đó, tôi dẫn vợ con tới ở cho có hơi người nhé, nhà mà không có người ở là đi xuống nhanh lắm.” Trương Kiệt hí ha hí hửng, xem cắm chốt ở biệt thự hơi bị thoải mái, vào cửa một cái là đi pha trà rót nước, lại còn cầm tập tài liệu quạt mát cho Giản Phàm, cái bộ mặt nịnh bợ thô thiển tởm không chịu nổi:
“ Được, anh cứ tới đó mà ở, nói trước riêng phí quản lý hàng tháng ở đó bằng tiền lương cảnh sát của anh rồi đấy.” Giản Phàm dập tắt lý tưởng của Trương Kiệt, đưa tấy ra hiệu cho hắn tới gần nói nhỏ:” Gọi anh về là để hỏi, vụ án này rốt cuộc anh nói với Lý Uy bao nhiêu rồi?”
“ Khụ khụ ...” Trương Kiệt đang uống nước liền bị sặc tức thì, vội vàng đặt cái cốc xuống, chạy ra cửa ngó nghiêng một lúc đóng lại, áp gióng xuống rít khe khẽ:” Sao lại nhắc tới chuyện này? Cậu mà còn hỏi nữa là tôi trở mặt đấy.”
“ Sợ chết khiếp hả? Lần sau làm gì thì nhớ tới những lúc như thế này nhé. “ Giản Phàm hừ một tiếng rồi mới giải thích: “ ... Vụ án này bắt đầu bằng hai chúng tắ, anh nhớ thật kỷ lại xem, khi đó Lý Uy gần như cũng chẳng biết gì như chúng tắ, nhưng ... Chú ý, nhưng ở sau một sự kiện nào đó, ông ta đột nhiên choàng tỉnh, không ngờ đoán ra được đáp án, cho nên tôi gọi anh về, muốn anh kể thật tỉ mỉ để xem vấn đề là ở đâu.”
“ Tôi biết.” Trương Kiệt đột nhiên khẳng định chắc chắn:” Không chừng ông ta lừa cậu đấy.”
“ Không đâu, Lý Uy không phải là người nói dối, ông ta kiêu ngạo tới mức không thèm nói dối cơ, tính ra lời ông ta còn đáng tin hơn người bên chúng ta nhiều. Tôi hỏi anh, tình hình cuối cùng về vụ án mà anh kể với ông ta là gì? “ Giản Phàm đoán chừng cái tên hồ đồ này chẳng nhớ nhiều như vậy, hỏi cụ thể một chút:
“ Là hắn ...” Trương Kiệt chỉ màn hình: “ Cậu nói hình như cũng có lý đấy, ông ta hỏi quá trình chúng ta truy bắt Tôn Trọng Văn, sau đó hình như không hỏi tôi chuyện liên quản tới vụ án Phân cục Tấn Nguyên nữa ... Có thể là ông ta có được gợi mở nào đó từ hắn.”
Tôn Trọng Văn à? Giản Phàm trầm ngâm gật đầu, đặt một đống ảnh trước mặt Trương Kiệt, sau đó tiếp tục mở video, nhắm mắt lại.
“ Chiều cao? Bằng với người đi rằ, thấp hơn một chút, mặc áo mưa, che kín mít, hai người đi gần nhau, một trước một sau, người ở trên xe xuống đi trước dẫn đường, cách có một bước ... Nói gì thì tôi thực sự không biết, tối hôm đó trời mưa to lắm, nước mưa nện lên xe rào rào như rằng đậu, trừ tiếng mưa ra thì không nghe thấy gì hết. Vừa lên xe thì người kia hỏi, mấy vị này là ai, sau đó nghe hừ một cái bị đánh ngất ... Đúng rồi, từ đầu tới cuối không nói gì.”
Lời khai của Tôn Trọng Văn quả mấy lần thẩm vấn đều giống hệt nhau, tiền triển duy nhất là xác nhận được loại xe thôi, bây giờ hắn chỉ hận mình biết quá ít, có gì đã khai sạch bách cả rồi. Đội trọng án dựa theo lời khai của hắn mà vẽ hình phác họa, rồi lại để hắn chỉ ra hình cái xe nhìn thấy ở nhà máy xử lý nước thải, lúc này đống tư liệu đó đã quảy về chỗ Giản Phàm, đang cầm trong tấy Trương Kiệt.
Vừa nghe khẩu cung, vừa nhìn hình phác họa, tiểu khu tối tăm, một là Tằng Quốc Vĩ, một là người mặc áo mưa mặt không có đặc trưng, chẳng khác gì lời khai giả của Kiều Tiểu Ba cả, Trương Kiệt ném sang một bên:” Đúng là dắt con trâu đi đêm ... Còn ảnh này, là cái xe khi đó hả, tôi biết chiếc Jeep Bắc Kinh 2020, kiểu lỗi thời, loại xe này một thời ở Đại Nguyên nhiều lắm, bây giờ thì trừ dân chơi xe ra không ai dùng nữa, loại này ngốn xăng kinh khủng.”
“ Anh có nói với Lý Uy không?”
“ Ừ, có.”
“ Lần cuối cùng nói về vụ án là ông ta hỏi những điều này?
Chuyện hệ trọng, Giản Phàm xác nhận nhiều lần tránh sai sót:
“ Đúng, hỏi chi tiết quá trình bắt Tôn Trọng Văn, tôi nghĩ đã tìm được Tằng Quốc Vĩ rồi, vụ án này chẳng phải thế là xong, thế là nói với ông ấy.”
Giản Phàm không buồn chửi hắn ngu nữa:” Nói cách khác toàn bộ chi tiết, bao gồm cả lời khai của Tôn Trọng Văn, cùng cả cái xe cũng nói?”
“ Ừ!”
“ Ông ấy phản ứng ra sao?”
“ Không có phản ứng gì cả, chỉ hơi ngạc nhiên một chút thôi.”
Hỏi liên tục, Trương Kiệt cũng không dấu giếm gì cả, Giản Phàm dừng hỏi cầm mấy tấm ảnh lên, kỳ thực từ lời khai của Tôn Trọng Văn không kiếm được quá nhiều thứ có giá trị. Người thì không nhìn rõ, miêu tả đại khái chẳng có đặc trưng gì, cao chừng 1m7, rất gầy, gầy hơn Tằng Quốc Vĩ, rồi chi tiết nữa là cái xe, tất nhiên là không thể hi vọng hắn nhớ số xe, mà loại xe đó đúng là rất phổ biến, không nói lên cái gì, Giản Phàm vỗ trán: “ Rốt cuộc là Lý Uy biết được điều mình cần biết từ đâu nhỉ? ... Trương Kiệt anh nhìn hai cái xe này xem.”
Trương Kiệt thò đầu nhìn, một là cái xe miêu tả trong vụ án, còn lại là xe của Phân cục Tấn Nguyên, giật mình:” Đây là xe cảnh sát ... Vớ vẩn.”
“ Vớ vẩn gì, xe cảnh sát thì sao? Xe cảnh sát không thể dùng làm công cụ gây án à? Không nghe người ta nói cảnh sát không gây án, trị an tốt một nửa à? ... Ví dụ nếu là tôi, dùng luôn xe cảnh sát, mưa to thế, lấy ít bùn trét lên biển số là xong, không sợ tra, không sợ bị nghi ngờ ...” Giản Phàm thu dọn tài liệu trên bàn:
Trương Kiệt muốn tin lại không dám tin: “ Ý cậu nói là có tên giả tặc lái xe gây án?”
“ Đây là điều 7 tổ chuyên án trước đã nghi ngờ, sao anh còn hỏi câu ngớ ngẩn như vậy.” Kỳ thực chuyện này ai cũng kỵ húy không công khai bàn tán, Giản Phàm chẳng ngại: “ Khi đó Phân cục Tân Nguyên được phân 2 chiếc xe jeep Bắc Kinh, phân cục trưởng dùng một cái, hai phó phân cục dùng chung một cái. Vì sao không thể là một trong hai cái đó? Nói không chừng người thứ năm tới từ trong phân cục, hơn nữa rất có khả năng trước tiên lái xe phân cục dụ Tằng Quốc Vĩ, sau đó phân chia tắng vật.”
Trương Kiệt ném ảnh xe đi, không xem nữa: “ Cậu cứ tha hồ mà tưởng tượng đi, tôi biết cậu có ý gì, nhưng mà bọn họ bây giờ một người là cục trưởng cục tư pháp, một là cấp trên của chúng tắ, còn một vị phó phân cục trưởng khi đó thì đã quả đời. Cậu tra đi, đi tìm kích thích đi ... Nếu thực sự là họ, chúng ta chẳng thể tra được.”
“ Không tra thì bỏ à? Đã tới mức này lại còn để dang dở sao?” Giản Phàm mấy ngày quả suy nghĩ Lý Uy rốt cuộc có được thứ mình không biết từ đâu, nghĩ nhiều tới mức sắp tẩu hỏa nhập ma rồi:
“ Xời, thế thì sao nào, chúng ta phá án hồ đồ, tòa án xử án hồ đồ, chuyện kiểu này nhiều lắm, vụ án này cuối cùng cứ theo lời khai Tôn Trọng Văn, khép tội Đồng Cô Sơn giết người là xong, dù sao hắn không chối mà, cậu nặng đầu làm cái gì nữa?” Trương Kiệt không tán đồng hành vi truy cứu tới cùng của Giản Phàm:
Giản Phàm cảm thán:” Ôi, tiến trình xã hội pháp chế chính vì loại người như anh mà đình trệ, nửa năm chỉ làm đúng một vụ án, cuối cùng thành án hồ đồ mà anh không thấy xấu hổ.”