Giản Phàm đang giáo huấn Trương Kiệt thì di động reo, xem số, chỉ ậm ừ vài tiếng, nói sẽ tới ngay, nói rồi đứng dậy thúc dục Trương Kiệt cút xéo.
Trương Kiệt thấy Giản Phàm đi vội vã thì đuổi theo: “ Ê ê Giản Phàm ... Cậu đừng chỉ biết lo cái chuyện nát đó, vụ án này thì sao, đã làm mồi nhử hai ngày rồi, sao không có động tĩnh gì?”
“ Anh hỏi chi đội trưởng ấy, Tề Thụ Dân mà hồ đồ như anh thì bị người ta đã bắt hắn lâu rồi.” .............
Giản Phàm nhanh chóng lên xe vẫy tấy rồi đi mất, đợi ngoài cửa là xe của đội, lững thững theo sau. Nhìn tình hình này là Trương Kiệt hiểu chuyện dụ bắt vẫn tiến hành, có điều hắn cho rằng Giản Phàm gian như quỷ vậy, chẳng cần bảo vệ, cứ thả rông y, chắc gì Tề Thụ Dân đã bắt nôi, cái kế hoạch này của chi đội chẳng khác gì bán nước bên sông, cởi quần đánh rắm ..
Đúng là có chút thừa thãi thật, Trần Thập Toàn hai ngày quả chỉ huy hai tổ mười người, chỉ cần Giản Phàm ra ngoài là đi theo như vệ sĩ, đừng nói nguy hiểm, đến một bóng ma cũng chẳng thấy. Sáng sớm ung dung đi làm, nhàn hạ nghênh ngang dạo phố, hết giờ lững thững về nhà, cứ như chẳng hề có chuyện gì.
Hôm nay mọi người theo Giản Phàm tới trường cảnh sát tỉnh, xe dừng lại, mua thuốc lá, người trong hai xe đều thả lỏng, không cần biết Giản Phàm tới đây làm gì, nhưng ở đây thì 100% an toàn.
Giản Phàm cũng chẳng buồn để ý tới mấy cái đuôi, đi vòng quả khu dạy học ra đằng sau, tới khu nghiên cứu, mục đích chuyến đi này là chiến thuật tâm lý chuẩn bị mấy ngày không biết có tác dụng hay không, lúc trong lòng không chắc thì nhớ tới hai chuyên giả tâm lý. Đang giờ học, yên tĩnh tới mức vắng vẻ, dọc đường lác đác vài người mặc cảnh phục, đi thẳng lên tầng 5, tới cửa phòng tư vấn tâm lý, gõ cửa nghe thấy tiếng "mời vào".
Cảnh Văn Tú đeo kính không gọng đậm khí chất học giả ngẩng đầu lên, cong cổ tấy chỉ ghế cách đó mấy mét, ý bảo Giản Phàm ngồi. Giản Phàm cười thầm trong lòng, giữ khoảng cách rồi, cô em đề phòng anh rồi, một khi đề phòng là có chút ý tứ.
“ Chuyên giả Cảnh, thế nào rồi, có kết quả chưa? “ Giản Phàm ngồi xuống, nhưng lại kéo ghế tới gần, Cảnh Văn Tú ngả người ra sau, đặt tài liệu trước mặt Giản Phàm rồi rụt nhanh tấy về, đúng là phòng bị rồi, Giản Phàm cười: “ Thế này là sao? Chuyên giả Cảnh, cô có vẻ khẩn trương quá, à, tôi biết nguyên nhân, trời nóng mà cô còn mặc dày như thế.”
“ Tôi sợ mình mặc mỏng thì anh lại nóng .. Không bàn luận chuyện ngoài vụ án, nói tư liệu anh đưa tới, anh muốn tìm hiểu trạng thái tâm lý của hắn?”
“ Đúng, tên Đồng Cô Sơn này không phải người đơn giản, đáng tiếc trên sở thẩm vấn mấy tháng mà không có khẩu cung, hiện do chúng tôi trinh sát bổ xung. Tôi muốn biết làm sao mới có thể phá vỡ phòng tuyến tâm lý của kẻ này. “ Giản Phàm vỗ tài liệu, lần này không đùa, hai mắt thần thái ngời ngời, nhất quyết đạt mục đích:
“ Ừm, câu này tôi không trả lời được, nhưng tôi có thể nói một phần trạng thái tâm lý của hắn, về lý luận thôi, chứ thực tiễn thì anh phải nghĩ cách.” Cảnh Văn Tú vào đề, đối vối chàng cảnh sát điển trai này, có có vài phần hiếu kỳ, cho nên khi Giản Phàm cầu cứu trưởng ban Trương, cô xung phong tiếp nhận chuyện này, ngoài miệng nói là một lần khảo nghiệm với tri thức đã học, kỳ thực bỗng dưng muốn gặp y, nhưng gặp rồi lại bất giác giữ khoảng cách:
Giản Phàm chăm chú nhìn Cảnh Văn Tú, mái tóc dài búi gọn gàng phía sau đầu rất nghiêm túc, đôi mắt sau mắt kinh nhỏ vài phần thâm thúy, vừa xinh đẹp vừa điềm tĩnh, dù có gọi là một cái bình hoa chăng nữa, không thể phủ nhận trong bình hoa này chưa không ít thứ.
“ ... Tính cách đầu tiên là cố chấp, cũng chính là ương ngạnh ... Loại người này không dễ đối phó, coi phạm tội là hành vi thường nhật, căn bản không thấy có gì sai, bởi thế không thể có chuyện nhận tội hay không.”
“ Thứ hai là cô độc, sống xâ rời quần thể xã hội, theo tài liệu nói thì nhà hắn ở thôn ngoài thành Vân Thành, nhưng quảnh năm không về nhà, thậm chí từ bạn bè của hắn cũng không nghe ngóng được quỹ tích sinh hoạt của hắn đã chứng tỏ điều này. Nguyên nhân do quá trình trưởng thành, cha ruột chết trong đấu tố, cha nuôi bị xử bắn, kiếm sống bằng nghề mai táng, không nên hi vọng vắn có thể thành người bình thường.”
“ Đặc trưng thú ba là kiên trì, từ góc độ an toàn cộng đồng mà nói, không bài trừ thành phần thù địch xã hội, thứ tư là có tín ngưỡng rõ ràng ...” Giọng Cảnh Văn Tú đều đều không chút va vấp, vừa nói vừa bất giác mân mê ngón tắy, ngón tấy thon thả, rất đẹp, thi thoảng đưa lên nâng mắt kinh:
Giản Phàm vừa nghe thấy hai chữ "tín ngưỡng", vội vàng ngăn lại: “ Khoan, tín ngưỡng gì, hắn không có văn hóa, đâu ra tín ngưỡng.”
“ Sai rồi, chính vì văn hóa không cao mà tín ngưỡng của hắn càng kiên định. “ Cảnh Văn Tú thấy Giản Phàm không hiểu liền giải thích: “ Tôn giáo sinh rằ, phát triển và phồn vinh là kiến lập trên tư tưởng ngu muội của quần chúng, càng ở tầng cấp trình độ văn hóa thấp thì lực lượng tôn giáo phát triển càng mạnh. Đương nhiên, tín ngưỡng mà tôi nói không nhất định là tôn giáo, mà là một loại kiên trì trong nội tâm và tinh thần. Ví dụ như nghĩa khí cũng có thể xem là một loại tín ngưỡng, hắn và nghi phạm Tề Thụ Dân vận mệnh tương đồng, lại là con nuôi của Tề Lão Tứ, đối với những người khó hòa nhập vào chủ lưu xã hội, đem chút tình thân, tình nghĩa sót lại, coi trọng hơn cả sinh mệnh, đó chính là tín ngưỡng đơn thuần nhất của nhân loại.”
“ Mới mẻ thật.” Giản Phàm nghe xong vẫn tựa hiểu tựa không:
Rõ ràng là không hiểu, vị này văn hóa cũng không cao, Cảnh Văn Tú mím môi cười:” Đừng coi thường sức mạnh của tín ngưỡng, ví như tinh thần anh em đồng bào năm xưa của người Tần, hay là anh em chung nồi cơm ở tỉnh tắ, hoặc là chữ tín của Tấn thương truyền khắp thiên hạ, đó đều là tín ngưỡng. Ví dụ như ở vùng hỗn loạn Trung Đông, bọn họ vừa hát bài cả tôn giáo, ung dung giật chốt thuốc nổ trên người, anh có làm được không? Vụ tấn công bằng khí độc sarin ở Nhật, hay tà giáo tổ chức tự sát tập thể ở Mỹ ... Tín ngưỡng tới mức độ nào đó người có tín ngưỡng xem nhẹ mọi thứ ngoài tín ngưỡng, hơn nữa coi mình cao hơn người không có tín ngưỡng một bậc, lấy tín ngưỡng là kiêu hãnh tự hào.”
Chẳng trách mà Đồng Cô Sơn lại có thái độ ngạo nghề như vậy, Giản Phàm khi đó còn nhầm tưởng đó là khí độ tông sư một phái: “ Vậy tức là trước kia những bậc chí sĩ thà chết không khuất phục cũng là vì họ gìn giữ tín ngưỡng của mình.”
“ Anh hiểu ra rồi đó, chính là kiên trì tín ngưỡng.”
“ Vậy làm sao để phá vỡ tín ngưỡng của hắn?” Đây là điều Giản Phàm thực sự quản tâm:
Cảnh Văn Tú giang hay ta không thể giúp: “ Tôi chỉ nói được nguyên nhân và quá trình, không biết kết quả, vì tôi không có cơ hội để thử, huống hồ nguyên nhân chưa kiểm chứng. Anh muốn khiêu chiến chuyên giả thẩm vấn của sở sao?”
“ Không, tôi muốn khiêu chiến sức mạnh tín ngưỡng, Đồng Cô Sơn đã là cái gì, tôi không tin hắn mình đồng da sắt, tín ngưỡng có thể hoàn mỹ, nhưng con người thì không, con người luôn có nhược điểm. “ Giản Phàm được lời của Cảnh Văn Tú gợi mở cho rất nhiều, nơi mạnh nhất là nơi yếu nhất, nghĩa khí à, đối với loại tình nghĩa anh em giang hồ này, cũng tương tự kiểu Đường Đại Đầu: