Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 692 - Chương 225: Nghi Vấn Trùng Trùng. (3)

Hắc Oa Chương 225: Nghi vấn trùng trùng. (3)

Đồng Cô Sơn và Tề Thụ Dân là đôi anh em chung khổ nạn, cha chết mẹ bỏ đi, để lại hai thiếu niên dựa vào khiêng quản tài, chôn xác chết để kiếm sống, nương tựa lẫn nhau. Hai mắt Giản Phàm trở nên mơ màng, cảnh xử bắn đẫm máu trong hồ sơ hiện lên trước mắt, không biết gây tổn thương tâm lý lớn thế' nào với một đứa bé, cũng như thế, hai đứa bé khổ mệnh lớn lên gian nan sống trong sự chửi rủa, khinh miệt, căm ghét, lòng tin giữa bọn họ sẽ vững trãi cỡ nào, mười mấy chuyên giả thẩm vấn ba tháng đã cho một lời xác nhận vững chắc về sự tín nhiệm này.

Mẹ nó! Thế mới là anh em, thế mới là bạn bè ... Giản Phàm hâm mộ lắm, nếu mà bắt đám Phí Béo, Hoàng lão tắm, Trương Kiệt, Tiêu Thành Cương khẳng định chúng vu oan cho mình trước tiên đừng nói là bảo vệ mình.

“ Anh nghĩ gì thế?” Cảnh Văn Tú thấy Giản Phàm bỗng nhiên thất thần thì gọi một câu:

“ Không có gì, cám ơn cô, cô giúp tôi rất nhiều:” Giản Phàm lắc đầu, thu dọn tài liệu:

“ Này Giản soái ca, nghe nói anh có thân thích nước ngoài?”

“ Hả? Sao cô cũng biết?” Giản Phàm đang cho tài liệu vào cặp khựng người hồ nghi nhìn Cảnh Văn Tú, chuyện này chi đội giữ rất kín, chắc chắn có người biết y sở hữu biệt thự, nhưng làm sao biết được Giản Hoài Ngọc, chỉ có vài người ... A! Đồ ngốc, Giản Phàm vỗ đầu: “ Cha cô, luật sư Cảnh Duệ Uyên là cha cô phải không, cao cao, tóc mai hoa râm?”

“ Đúng rồi, là cha tôi đấy, anh phản ứng thật là nhanh. “ Cảnh Văn Tú mỉm cười thừa nhận:

Giản Phàm thở phào, ít ra thì không phải là âm mưu, bây giờ y sợ nhất là gặp ma giữa ban ngày, chẳng trách mà em gái này lại khách khí với mình như thế, lại còn sùng bái nữa, trêu: “ Chuyên giả Cảnh này, một soái cả giả tài ngàn vạn, muốn hẹn một mỹ nữ chuyên giả học vấn năm xe, tỉ lệ thành công là bao nhiêu?”

Cảnh Văn Tu che miệng cười, ném cho ánh mắt khích lệ:” Anh thử là biết.”

Nghe một cái đã thấy ngứa từ chân tới đầu rồi, bà nó chứ, sức mạnh của tài phú thật ghê gớm, em gái này trước kia coi mình ra gì đâu. Giản Phàm đang định trêu ghẹo một phen thì tiếng chuông điện thoại làm giật mình, cầm di động lên a lô một cái, tức thì sắc mặt đại biến, kẹp hồ sơ vào nách, đứng dựng nói vội:” Chuyên giả Cảnh, hẹn cô lần sau nhé.”

Nói xong chạy luôn.

Căn Văn Tu tiếc nuối gọi với theo: “ Có chuyện gì thế?”

Giản Phàm không quảy đầu lại, trả lời một câu hỏng hết tâm trạng: “ Lại có người chết rồi.”

Hoảng hốt lái xe chạy tới Ân giả Bảo bên cạnh sông Phần ngoại ô, đích đến rất dễ nhận rằ, đó là nơi tụ tập một đám cảnh sát và xe cảnh sát, từ xâ đã thấy một người cao hơn người khác hẳn một cái đầu.

Tần Cao Phong vẫy tấy cho xe Giản Phàm dừng lại, đi thẳng lên ghế phụ lái, mở miệng đã là: “ Tin tức xấu và tốt, muốn nghe cái nào?”

Chết người còn có tin tốt? Giản Phàm thuận miệng nói: “ Tin tốt trước đi, củng cố tâm lý trước.”

“ Xem đi, tài liệu hình ảnh vừa thu được.” Tần Cao Phong đưa tới một cái PDA:

Giản Phàm nhìn một cái hô lên: “ Liên Nhận, làm sao chụp được ảnh này?”

Trên ảnh có hai người từ khu nhà đi rằ, dáng vẻ lén lút, nhìn ngang ngó dọc, chính là Tịch Ngọc Dung và Liên Nhận, giống như đôi vợ chồng.

“ Trưa nay một tổ bám theo hành tung của Tịch Ngọc Dung, phát hiện cô ta tới khu nhà ở công nhân xưởng thực phẩm Vạn An, vô tình phát hiện, giờ mấy đại đội hình cảnh đã được điều động. “Tần Cao Phong giải thích rồi chỉ:” Chi đội trưởng tới rồi kìa, xuống đi.”

Ngũ Thần Quảng vẫy tấy gọi hai người, đi một đoạn, mấy pháp y đang vớt một thi thể từ dưới sông lên, tiến hành chụp ảnh, kiểm nghiệm sơ bộ, Tần Cao Phong tiếp tục giới thiệu:” Vừa xác nhận thân phận người chết, Đào Minh Vũ, tổng giám tài vụ của Hâm Long, người thân đã báo án năm ngày rồi, ầm ĩ lắm ... Tin tức là do Đường Đại Đầu cung cấp cho chi đội, có điều chết rồi, bị tra tấn.”

Khỏi phải nói cũng biết là Tề Thụ Dân ra tấy sát thủ, Giản Phàm lạnh toát người, túi nhựa đen đựng xác còn chưa kéo khóa, lộ ra cái mặt trắng bệnh hơi trương, đủ kiểu thương tích khắp toàn thân, từng cơn ợ chúa dâng lên từ dạ dày.

Ngũ Thần Quảng tới bên cạnh nói:” Đội trọng án đã tiếp nhận vụ này, hai nhân vật trọng yếu của Hâm Long, một bỏ trốn, một bị giết, e là trên thành phố sắp hạ lệnh phá án trong kỳ hạn ... Không ngờ manh mối ở trên người Tịch Ngọc Dung, mặc dù không tìm ra được Tề Thụ Dân, nhưng có Liên Nhận là được rồi, chúng hẳn cùng một bọn.”

Giản Phàm nhìn Tần Cao Phong cầm bộ đàm nói chuyện, có vê như đang điều động đội ngũ, ngạc nhiên:” Chi đội trưởng, đã muốn thu lưới rồi sao?”

Ngũ Thần Quảng gật đầu, e là không đợi được nữa, vỗ vai Giản Phàm.

“ Chi đội trưởng, làm sao chú lại lật lọng như thế, còn chưa tới 3 ngày cơ mà, mười mấy tiếng nữa mới hết thời hạn, giờ bắt Liên Nhận, chẳng may thẩm vấn không rằ, Tề Thụ Dân chạy mất thì sao?” Giản Phàm đi nhanh tới chặn đường:

“ Cả Ô Long, Thủy Vực Kim Ngạn lẫn nhà đấu giá Đại Thông đều không xuất hiện nghi phạm, đợi tiếp e đêm dài lắm mộng, cậu đánh giá cao hắn rồi, hắn không dám tiếp xúc với cảnh sát đâu.” Ngũ Thần Quảng khó xử:

“ Chi đội trưởng, chú phải để tôi thử chứ, kinh động một cái là không bắt nổi Tề Thụ Dân nữa đâu, còn nữa, Đại Nguyên rộng thế này, làm sao biết vứt xác ở đây, chỉ cần chúng ta bắt đầu lùng sục, Tề Thụ Dân sẽ biết ngày là Đường Đại Đầu nói cho tôi, sau đó tôi báo cho đơn vị, hắn còn dám liên hệ nữa không?”

Vụ án đã xuất hiện một tia sáng, thế nhưng lại làm tình hình thêm khó giải quyết, đứng ở góc độ lãnh đạo, Ngũ Thần Quảng tất nhiên chọn phương án ổn định nhất, chẳng may nghe Giản Phàm, để mất cả Liên Nhận thì sao ăn nói với cấp trên.

“ Chi đội trưởng, làm thế này là ép hắn chó cùng rứt dậu, cái thành phố hơn 300 vạn nhân khẩu, như chú nói rồi, bao nhiêu lực lượng cũng không đủ, thả Tề Thụ Dân, nguy hiểm quá lớn ... Huống hồ giờ bắt Liên Nhận với tội danh gì? Chung sống phi pháp à? Chúng ta biết hắn là nhân vật quản trọng, nhưng lại không có chứng cứ nào đủ sức nặng uy hiếp hắn, bắt rồi cũng vô ích.” Giản Phàm ra sức thuyết phục:

“ Vậy cậu năm chắc mấy phần?” Ngũ Thần Quảng quảy đầu hỏi, có chút dao động:

“ 10 phần!” Giản Phàm giơ mười ngón tấy lên, thấy Tần Cao Phong cười, khó chịu công kích: “ Đội trưởng, anh cười cái gì thế, đừng vì chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn, viên tổng giám này đã chết, chứng tỏ Tề Thụ Dân cùng đường rồi, Vương Vi Dân bỏ chạy là sự kiện bất ngờ, viên tổng giám này chưa chắc đã biết ... Như vậy hắn chỉ còn một hi vọng ở số đồ cổ Lý Uy để lại thôi.”

“ Thấy sao Cao Phong? Cậu có tin thằng nhóc này dụ được Tề Thụ Dân ra không?” Ngũ Thần Quảng hai ngày quả không tháy bóng dáng, xem ra hoài nghi kế hoạch ban đầu của bản thân rồi:

Tần Cao Phong không trả lời thẳng, xem đồng hồ nói: “ Giờ là 17h 40 phút chiều, còn gần 20 tiếng nữa mới hết thời hạn, hiện đã khóa chặt nơi ở của Liên Nhận, chỉ cần chúng ta hành động gọn gàng chút, không tiếp cận quá mức, hẳn không bị phát hiện ... Hắn rất cảnh giác, cứ ru rú trong nhà, cũng không khó khống chế.”

Ngũ Thần Quảng châm chước một lúc rồi đồng ý: “ Nơi này có thể tạm thời che đậy, vậy cho cậu 20 tiếng nữa, nếu không thành, lập tức bắt Liên Nhận ... Giản Phàm tôi đặt cược lên cậu rồi đấy.

“ Chú yên tâm, gan của hắn chỉ có to hơn tưởng tượng của chúng ta thôi.” Giản Phàm nói xong không dông dài, chạy về xe, nhìn quả gương chiếu hậu, túi xác đã được khóa lại, pháp y khiêng đi, nước vẫn nhỏ tong tong, ánh chiều tà lãnh lẽo còn sót lại chiếu lên sông Phần cuồn cuộn chảy, lại đưa đi một sinh mạng nữa, thở dài lái xe biến mất khỏi đám đông:

Kẻ này, nhất định phải bất chấp mọi giá bắt cho bằng được.

Hôm nay dừng ở đây, vụ án dài dằng dặc này sắp xong rồi đó.

Bình Luận (0)
Comment