“ Thật không thế? Sao chưa bao giờ nghe thấy? “ Tiêu Thành Cương ghen tỵ nghi ngờ:
“ Mẹ nó, tôi nói dối làm gì, tôi dùng khẩu K77, mẹ nó chứ, đúng lúc ấy súng kẹt đạn, mà thằng chó thấy tôi chĩa súng vào sợ vãi ra quần bỏ xe lăn sang đường, ha ha ha ..” Cả đám cùng cười rộ lên, Trương Kiệt phát hiện Giản Phàm không lên tiếng, nhoài người đẩy một cái: “ Này tổ trưởng, cậu nói đi, coi như động viên anh em trước cuộc chiến, kể lần cuối cùng ở Linh Bảo ấy, cậu rút súng bắn gục Quỷ Thử Kiểm giữa đường, khi đó tôi vừa nghe tiếng cậu quát quảy người lại thì cậu đã nổ súng rồi, hết hồn suýt ngã dập mặt, lúc đấy nghĩ gì?”
“ Tôi thấy hắn là rút súng bắn luôn, chẳng nghĩ gì cả.” Giản Phàm lạnh nhạt nói một câu:
Vãi cứt, thằng này đúng là điên như lời đồn, có ai ở đây không cân nhắc chán chê rồi mới rút súng, Cao Ái Quân tò mò: “ Sau đó thì sao, chẳng lẽ không nghĩ gì?”
“ Có, sau đó nhớ ra mình chưa nổ súng cảnh cáo, thế là bắn một phát lên trời bù lại.” Giản Phàm nhún vai, nghĩ lại mấy lần mình nổ súng, trừ lần đầu đi với Hồ Lệ Quân, lúc đó phẫn nộ mà rút súng bắn bừa trúng mông nghi phạm, những lần còn lại hình như toàn bắn theo bản năng, cứ thế rút súng bắn:
Trần Thập Toàn liếc mắt nhìn, ông ta từng trải quả thời kỳ thích ứng sau khi nổ súng bắn người, có người sợ hãi, có người lo lắng, có người càng trở nên khát máu, dù sao cảm giác tích tắc mạng sống người khác nắm trong tấy mình ấy chắc chắn tác động tới tâm lý người nổ súng, chỉ có điều nhìn đứa đệ tử này, hình như không thuộc loại nào.
Tựa hồ nổ súng rồi khiến y đa sầu đa cảm hơn, không tươi sáng như trước nữa.
Mấy tên chưa nổ súng bắn người tất nhiên không hiểu được chuyện này, cứ nhao nhao truy hỏi bị Trần Thập Toàn quát ngậm miệng, có điều đám người trẻ tuổi này rất khó quản nổi cái miệng. Lát sau Trương Kiệt nhớ tới nhiệm vụ, thấy phương hướng không đúng, xe quả cầu Nam Trung là rời khỏi Đại Nguyên rồi, ngạc nhiên hỏi: “ Chú Trần, chú lẫn à, đi về phía nam là rời khỏi thành phố rồi đấy.”
“ Ơ, chúng ta đang ở đâu thế này, đến cái gì, cái gì ...” Tiêu Thành Cương gãi đầu:
“ Idear Garden, có mấy chữ tiếng Anh mà không nhớ nổi, thằng ngốc.
Quách Nguyên mắng:
“ Ha ha ha, giờ có ba nơi làm mồi nhử, mấy đứa nói xem Tề Thụ Dân sẽ xuất hiện ở đâu? “ Trần Thập Toàn không quảy đầu lại, xe vẫn đi thẳng rời thành phố.
Nói tới chuyện này lại cãi nhau tưng bừng không khác gì ở chi đội, mỗi người một ý không ai chịu thuả ai, Giản Phàm bảo họ im lặng, nói vào: “ Hắn không xuất hiện ở chỗ nào hết, mục tiêu quá rõ ràng, kẻ này thích ra kỳ chiêu, đánh vào chỗ không ai ngờ, một đòn chí mạng rồi bỏ chạy, đợi chúng ta nhận ra thì hắn xâ chạy cao bay rồi.”
“ Vậy chúng ta làm gì?”
“ Chặn đường lui của hắn, muốn bắt được loại hồ ly thành tinh này, tư duy của chúng ta phải đi trước hắn một bước, không thể đuổi theo sau lưng hắn được.”
Quách Nguyên rất thiếu tin tưởng: “ Nói hay lắm, nhưng mấy chục con đường rời thành phố, cậu chặn ở đâu, bây giờ ngày cả người ở đâu còn không biết, làm sao mà biết hắn trốn đường nào.”
“ Không đúng đường thì làm thế nào?” Cao Ái Quân chất vấn:
“ Đơn giản làm, ngủ một giấc, mai về nhà sớm, không phải tốt à, các anh chấp hành nhiệm vụ đa phần là như thế còn gì, lắm lời.” Giản Phàm khép mắt lại không đáp, giờ y chưa biết phương hướng ở đâu, nhưng rồi sẽ xuất hiện thôi:
Cứ coi như một lần chấp hành nhiệm vụ bình thường, cả bọn cười không hỏi nữa, quảy sang đánh cược với nhau Tề Thụ Dân có xuất hiện không, tới xuất hiện ở đâu, tiền cược không ngừng tăng lên, từ bao thuốc tới bữa cơm rồi thêm chuyến mát xâ ...
Từng giọt thời gian từng chút trôi đi, không khí dần tràn ngập một mùi vị khẩn trương.
Từ buổi chiều tràn ngập ánh nắng tới tối đèn đuốc như biển, hết thảy yên tĩnh như cũ, đến cả khi cuộc sống huyên náo về đêm lắng xuống, ba điểm giám sát đều không có thu hoạch. Quả 0 giờ, lại là một ngày nữa, tầng 5 chi đội đèn vãn sáng, đám người trong phòng hội nghị bị loạt báo cáo "không phát hiện điều gì", "không có gì khác thường" làm ngủ gà ngủ gật.
Ngũ Thần Quảng cứ đi đi lại lại ở phòng họp, lại ra hành lang, xét mục tiêu không nhiều, bọn họ chỉ đưa ra mấy tiểu tổ tinh anh, đảm bảo kế hoạch không bị tiết lộ, thời gian càng trôi đi càng không nắm chắc nữa. Lúc đầu xem thường Tề Thụ Dân, giờ lại đề cao hắn, với kẻ dẫn cả đám người vài nam ra bắc buôn lâu bao nhiêu năm, đã quá quen phương thức bao vây bắt giữ của công an, chỉ cần đánh hơi chút mùi vị bất thương là chạy ngay. Huống hồ Đại Nguyên là đại bản doanh của anh em họ Tề, mười năm quả đã dệt lên mạng lưới quản hệ chằng chịt.
Sốt ruột, hút hết điều thuốc này tới điếu thuốc khác, tới rạng sáng 5h 40 phút điểm giám sát ở Idear Garden mới có tin phát hiện chiếc xe khả nghi, tức thì như uống thuốc kích thích, đám người ở bộ chỉ huy tỉnh táo lại ..
Lặng lẽ nhìn những căn nhà nhấp nhô ở Idear Garden trong bóng đêm, chân tường biệt thự số 66, một chiếc xe van đỗ lại, đèn tắt đi, trong camera giám sát hồng ngoài, hai bóng người đi xuống, chân tấy nhanh nhẹn ném thường leo lên tường, cảnh sát giám sát báo, đây là góc chết của camera tiểu khu, tên này là kẻ chuyên nghiệp.
Thực sự tới rồi.
Bên trong biệt thự, sáu cảnh sát men theo cửa sổ, lom khom người, chỉ đợi đối phương vào, lực lượng ở ngoại vi cũng hình thành vòng vây, lặng lẽ áp sát chiếc xe, trong xe có ánh lửa đỏ, tên nà đang hút thuốc.
“ Anh Dân, bọn em ra tấy rồi.”
“ tấy chân nhanh nhẹn chút, một tiếng sau tụ họp ở Thập Lý Phô, phía bắc thành phố.”
Người trong xe nói chuyện điện thoại thì hai bóng đen cũng vượt quả bãi cỏ, áp sát biệt thự.
Giống như vừa mới ngủ một giấc ngon, tinh thần Tề Thụ Dân rất tốt, gọi điện thoại xong, tắt máy, thay sim, vừa chỉnh lại quần áo, vừa gọi cú điện thoại khác, giọng áp xuống rất thấp: “ Cục trưởng Tiêu, sắp 6 giờ rồi, tôi tặng anh một công lao lớn, anh chuẩn bị tiếp nhận chưa?”
“ Nhân mã của tôi đã ra tấy ... Xe cho các anh đỗ ở ngoài nhà khách Cương Ngọc, biển E3252, chìa khóa cùng đồ ở trên xe.” Giọng trong điện thoại là Tiêu Minh Vũ đã bình ổn trở lại:
“ Cám ơn, xem ra cơ sở hợp tác của chúng ta được thiết lập rất tốt, đáng tiếc không có duyên gặp mặt, ha ha ha.”
“ Không gặp thì hơn, rốt cuộc anh đang ở Saint Kitts hay ở trong nước?”
“ Đoán xem?”
Tề Thụ Dân tắt điện thoại, thu dọn thỏa đáng gọi Lý tắm Trụ, hai người rời nơi ở, đó là một cái tầng hầm trong khu chung cư cũ, đi lên mặt đất, rẽ vào ngõ, đi mười mấy phút tới đường Bưu Điện, tấm biển nhà khách Cương Ngọc đã trong tầm mắt, lúc này vừa vặn 6
giờ, rút di động gửi tin nhắn :" ra tắy!
“ ra tắy!”
Hình cảnh ở Idear Garden nghe mệnh lệnh bên trong tai nghe, tức thì nhào tới như mãnh thú, mấy bóng đen xông tới chiếc xe van, bao vây bốn phía, người mở cửa xe, người xông vào, nghi phạm đang buồn chán ngáp ngắn ngáp dài không kịp đề phòng bị lôi xuống, bị ba người đè lên.
Trong biệt thự, hai kẻ vừa nạy cửa sổ nhảy vào đối diện với mấy họng súng đen ngòm, chẳng có gì hồi hộp, bị tịch thu vũ khí, còng tấy đứng úp mặt vào tường. Kẻ bị bắt bên ngoài cũng dẫn vào, biệt thự bật đèn, mười mấy hình cảnh nhìn chằm chằm ba nghi phạm, lục ra một khẩu súng tự chế, hai con dao, di động, ví tiền, Trương Chí Dung phất tắy, ba nghi phạm bị áp giải vào phòng.
Có người hỏi, Tề Thụ Dân ở đâu? Có người chối, không quen, hỏi mang súng theo làm gì, đáp là đi ăn trộm ... Tiếp đó là mấy tiếng bốp chát, thẩm vấn đột kích bắt đầu.