Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 707 - Chương 240: Im Lặng Hỏi Trời. (1)

Hắc Oa Chương 240: Im lặng hỏi trời. (1)

“ Thưa các vị lãnh đạo, các vị đồng nghiệp, theo chỉ huy thống nhất của tỉnh, chúng tôi ban chính trị cục với cục công an thành phố, chi đội hình sự với trung tấm giám định pháp y tỉnh, báo cáo đối với hành động vây bắt 43, chính là điều tra đồng chí Trương Kiệt tuẫn chức ở đường cấp hai bị bỏ hoang đoạn Tiểu Chương Hà, km số 39 xảy ra bốn ngày trước như sau ...”

Chuyên viên điều tra ban chính trị tới từ sở công an tỉnh là cảnh sát hơn 30 tuổi đứng trước màn hình lớn, bấm một cái, trên màn hình chiếu ra ảnh hiện trường, xác xe bốc khói, túi xác nằm trên mặt đất, mảnh vỡ khắp nơi, vẫn làm người ta vài phần kinh hãi.

Lễ truy điệu vừa mới kết thúc, bi thương đọng trên mặt mỗi vị cảnh sát đều rõ ràng, ai nấy ảm đạm nhìn màn hình, phòng hội nghị đặt một hàng mũ cảnh sát, mặc niệm vì đồng nghiệp quyên mình vì nhiệm vụ.

Góc phòng hội nghị, Ngũ Thần Quảng ngồi đó, bóng lưng hơi gù, dường như vài ngày quả đã già đi rất nhiều, tóc mai thêm vài sợi bạc, nghe điều tra viên tỉnh phát biểu, trong mắt thoáng quả khuôn mặt quen thuộc. DDiếu văn miêu tả "mười năm làm cảnh sát, luôn chiến đấu ở tuyến đầu" , " lúc nguy nan dũng cảm đứng rằ" , " hi sinh anh liệt", nghe như đang nói về tấm gương cảnh sát, kỳ thực đó là chàng trai rắc rối phá hoại, ông ta còn nhứ rõ, bất kể khi ở đồn công an đường Bình Nam, ở đại đội sáu, đội trọng án thì Trương Kiệt đều là thứ làm đội trưởng đau đầu, chẳng đâu để đi nên mới luôn ở tuyến đầu.

Còn bây giờ, chàng trai sống sờ sờ thành một bức di ảnh lạnh băng, hôm đó đi báo tin đối diện với đứa bé vô tri chưa hiểu đau thương là gì, Ngũ Thần Quảng cảm giác lúng túng không nói ra được.

Làm cảnh sát gần 30 năm rồi, tham giả không biết bao nhiêu lễ truy điệu rồi, Ngũ Thần Quảng đếm không xuể nữa, trái tim chai sạn rồi, mắt cũng khô rồi, nhiều lúc muốn khóc mà không khóc ra được ... cũng giống như lúc này.

“ ... Căn cứ vào điều tra hiện trường và lời khai của các cảnh sát viên, ngày hôm đó vào lúc 7h03 nghi phạm lái chiếc Toyota lọt vào vòng vây, chỉ huy hiện trường Trần Thập Toàn áp dụng thế trận bao vây 2 + 2 + 1 + 1, đây chính là vị trí số 4, cách nghi phạm 21 mét, đây là vị trí số 2 cách nghi phạm 19,5 mét, vị trí số 1 ở phía trước, cách 42 mét, điểm bắt tỉa cách 105 mét. Khi mục tiêu xuất hiện, Trần Thập Toàn đã bắn nổ hai lốp xe ...”

Điều tra viên đưa ra hình ảnh mô phỏng hiện trường, xưa nay người chết được tôn trọng, Trương Kiệt tuẫn chức thành anh hùng không cần nói, không ai dám truy cứu. Nhưng chuyện này rốt cuộc là ngoài ý muốn, hay là sự cố thì bên trên chưa kết luận, cần điều tra giao cho sở quyết định, tổ điều tra làm việc hết sức tỉ mỉ.

“ .. Sau khi khuyên can cùng uy hiếp không có tác dụng, nghi phạm lợi dụng ống khói xe gây khói, đồng thời khởi động xe tiến về hướng đông nam, cũng chính là nghiêng về phía vị trí số hai, xe tiến về phía trước chừng 6 mét. Nói một cách đơn giản, nếu như nấp dưới cửa sổ xe khởi động, thêm vào ảnh hưởng của khói bụi, điểm bắn tỉa không cách nào tiến hành bắn hạ , thêm vào không nghĩ tới nghi phạm sẽ dùng cách này, dù có ý thức cũng đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.”

“ . Khi khói bụi bốc lên tương đối lớn, nghi

phạm ném ra một quả lựu đạn, cách số 2 chừng 14 mét, dựa vào lưu đạn tự chế đã áp chế vị trí số hai, 2 nghi phạm từ trong xe xông rằ, Mà lúc này điểm bắn tỉa, vị trí số 1, vị trí số 4 bị chắn tầm nhìn, không rõ xảy ra vị trí gì, cảnh sát viên Giản Phàm bắn trả trước, đả thương nghi phạm Hậu Phương Quân ở vị trí ghế lái xông rằ, nghi phạm Lý tắm Trụ bị vị trí số 2 áp chế, đành trốn dưới xe, sau đó bị vị trí số 4 bắn bị thương ở chân ...”

“ Căn cứ vào miêu tả của cảnh sát viên, khi đó cho rằng đã khống chế được hiện trường, vị trí số 2 và số 4 nhận được mệnh lệnh bọc sườn, bốn cảnh sát hướng về xe mục tiêu. Còn nghi phạm thứ ba Tề Thụ Dân trốn trong xe, thừa khói bụi, vụ nổ, và hai tên thủ hạ xông rằ, đã nổ súng vào đồng chí Trương Kiệt, sau đó nhanh chóng di chuyển cách xe chừng 30 phút, gây nổ thuốc nổ bố trí trên xe, chúng tôi đã tìm thấy thiết bị kích nổ từ xâ.”

“ Hai đồng chí Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên ở khoảng cách 8 mét đều bị thương ở mức độ khác nhau, đồng chí Trương Kiệt trúng đạn vào mặt hi sinh, lại bị vụ nổ hất tung, rơi xuống chỗ này ... Nghi phạm có chuẩn bị trước, lại xuất thân đào trộm mộ, khống chế vụ nộ rất tốt, dựa vào vụ nổ thoát khỏi vòng vây. Cảnh sát viên Giản Phàm cách vụ nổ 16 mét, mặt bị thương nhẹ, ngày lập tức kịp phản ứng, cùng Trần Thập Toàn ở điểm bắn tỉa truy kích từ hai phương hướng, cuối cùng bắn bị thương bắt sống được nghi phạm cách hiện trường 2.1 km. Trong quá trình truy bắt, đồng chí Giản Phàm trúng 2 vết thương, ở cánh tấy và ở ngực ... Đó là toàn bộ quá trình trải quả.”

Phó sở trưởng Mạnh ngồi ở hàng đầu nghe thuật lại quá trình thôi cũng chấn động. Tiếng thở dài, cảm thán, kinh ngạc vang lên khắp phòng, không biết kinh ngạc vì sự anh hùng của cấp dưới, hay là hung hãn của nghi phạm, hành động cả hai bên đều trái lẽ thông thường. Nếu nói nghi phạm biết khó thoát tội, hung hăng chống cự còn hiểu được, vậy làm cảnh sát cũng liều mạng thì ngoài dự liệu, dù sao phía sau có chi viện lớn, chỉ cách vài phút đi đường thôi mà.

Trong tiếng thì thầm, điều tra viên tổng kết: “ Đối với sự kiện này, ban chính trị chúng tôi đề xuất vài điểm để các vị lãnh đạo châm chước: Thứ nhất, chúng ta không suy xét đầy đủ mức độ nguy hiểm của nghi phạm, trong quá trình truy bắt không có được tình báo chi tiết về vũ khí và thuốc nổ của đối phương, gây ra tổn thất hiện tại, không chỉ 1 cảnh sát chết, 3 bị thương, và 13 món đồ cổ đã bị phá hủy. “

“ Thứ hai, lựa chọn điểm phục kích và phân phối lực lượng không ổn, trung đội vũ cảnh được điều tới điểm phục kích khác, mà đoạn Tiểu Chương Hà do Trần Thập Toàn dẫn đội đều là cảnh sát viên không đủ kinh nghiệm thực chiến, nhất là cảnh sát viên Giản Phàm, Tiêu Thành Cương tuổi nghề chưa đủ 2 năm.”

“ Thứ ba, người chỉ huy hiện trường khi xử lý tình huống khẩn cấp không thỏa đáng, nếu ngày lập tức bắn động cơ xe, có lẽ tránh được chuyện tiếp sau đó, hơn nữa khi nghi phạm cầm súng bỏ trốn, chi viện chưa tới, hai cảnh sát viên mạo hiểm truy bắt cũng không thỏa đáng.”

Ngũ Thần Quảng đưa tấy đỡ trán thở dài, có chút bất đắc dĩ cùng cảm giác hết lời để nói. Anh hùng đã được kết luận, còn người bình thường vẫn bị điều tra thẩm vấn, cuối cùng còn bị quy trách nhiệm chỉ huy không thỏa đáng, xử trí không đúng, trách nhiệm này không thể do sở gánh, không thể do cục gánh, vậy sẽ do ai gánh?

“ Thắng thảm ... Thắng quá thảm quá đẫm máu quá các đồng chí ạ, chúng ta mất đi một cảnh sát ưu tú, đó là tổn thất lớn của cảnh sát chúng tắ. Có điều tôi cao hứng nhìn thấy, các đồng chí trải quả rèn luyện máu và lửa, tiếp nối lá cờ của anh hùng tuẫn nạn ...”

Một lời phát biểu tương đối uy lực làm Ngũ Thần Quảng từ trong trầm tư tỉnh lại, nhìn người phát biểu là phó sở trưởng Mạnh, hai tấy chống bàn, người ngả về phía trước, mở màn thế này thì tiếp theo không có lời gì hay ho rồi.

Bình Luận (0)
Comment