Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 708 - Chương 241: Im Lặng Hỏi Trời. (2)

Hắc Oa Chương 241: Im lặng hỏi trời. (2)

Quả nhiên tiếp theo phó sở trưởng Mạnh trở giọng, nghiêm nghị lạnh lùng, đứng trên bục cao quét mắt bốn phía, giọng vang vang đánh thép: “ Đối với tình hình ngoài dự liệu xuất hiện ở hành động vây bắt lần này, cần sở trải quả thảo luận mới quyết định, ý kiến của tôi có ba điều. Sự tích của đồng chí Trương Kiệt cần tích cực tuyên truyền, tuyên dương mạnh mẽ tinh thần dám hiến thân này, xã hội bây giờ đưa tin tốt về công an chúng ta thì ít, đưa tin xấu thì nhiều, nhưng sự thực thì sao? Chúng ta duy trì trị an của thành phố 300 vạn dân này, chúng ta luôn kiên quyết đấu tranh với tội phạm, chưa bao giờ ngơi nghỉ, sự hi sinh của đồng chí Trương Kiệt là minh chứng tốt nhất. Thứ hai, chuyện chỉ huy sai lầm, xử trí thiếu thỏa đáng, chúng ta phải nghiêm khắc xử lý, đề phòng chuyện tương tự xảy rằ, không thể lấy hành động trọng đại của sở ra làm trò đùa, càng không thể lấy sinh mạng đồng chí cơ sở ra làm trò đùa. Thứ ba công tác xử lý hậu quả do ban chính trị tỉnh và đồng chí chi đội và cục làm, nhất định phải xử lý thỏa đáng, phải an bàn tốt cho người thân, có yêu cầu gì, tắajn lực thỏa mãn .”

Khi lần nữa nghe thấy "chi huy sai lầm, xử trí thiếu thỏa đáng", Ngũ Thần Quảng giật nảy mình, lúc này bắt gặp ánh mắt thâm ý của cục trưởng Lương, tựa hồ truyền đạt tin tức gì.

Có lẽ đang châm chước chụp trách nhiệm này lên đầu ai là tốt nhất.

Trước cuộc họp, hai người đã trao đổi, kỳ thực trên sở nổi giận là vì số đồ cổ bị phá hủy hoàn toàn, trừ 7 món đồ với danh nghĩa Giản Hoài Ngọc tặng cho Giản Phàm, nguồn gốc số còn lại, Ngũ Thần Quảng biết rõ. Tuy dùng làm mồi nhử, có điều quả tấy Tằng Nam giao về sở tỉnh, Lý Uy trước khi rời đi đã có an bài tỉ mỉ, xuất phát từ mục đích gì, Ngũ Thần Quảng không biết, nhưng bây giờ nghiêm khắc mà nói là bị hủy trong tấy mình, trách nhiệm này không thoái thác được. Còn về cái chết của Trương Kiệt, bên ngoài tuyên truyền là anh hùng, nhưng bên trong phải xử lý trách nhiệm, ở thời đại mà sự việc là nhỏ, hài hòa là lớn, không lãnh đạo nào muốn thấy có người chết, dù có là hi sinh vì nhiệm vụ. Như thế mình là chỉ huy tuyến đầu, khó tránh được trách nhiệm.

Huống hồ cấp trên muốn toàn thắng để có thể tuyên truyền, chứ không phải loại lưỡng bại câu thương này, mơ hồ Ngũ Thần Quảng nhận ra cái nồi đen này như làm cho mình, sắp chụp xuống rồi.

Có điều thế thì sao? Ngũ Thần Quảng nghĩ tới người vợ góa khóc hết nước mắt ở lễ truy điệu, nghĩ tới cấp dưới toàn thân thương tích nằm trong bệnh viện, vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, cảm thấy ảm đạm, tất cả đều không còn là vấn đề nữa .

Lặng ngắt, khu nhà chi đội điều tra hình sự trang nghiêm, tòa nhà đội trọng án cô độc, mọi thứ vẫn tiếp tục, chỉ có điều trong công tác có vài phần bi ai, bất đắc dĩ, những người ra vào không có nụ cười, đều chìm trong thương cảm tiễn đưa chiến hữu một ngày trước.

Phải ra thực địa thì vẫn rằ, phải trông văn phòng thì vẫn trông, người chết đã chết, cuộc sống và công tác vẫn tiếp tục.

Tầng 1 im phăng phắc, văn phòng lớn vắng vẻ chỉ có ba đồng chí đã nghỉ hưu, Quách Định Sơn tóc bạc phơ xem báo, cả ba đều xem, mỗi người một tờ, mấy đồng chí chẳng bao giờ đi làm đúng giờ, mấy ngày quả lại tới đơn vị giờ giấc chuẩn xác, tựa hồ đang đợi văn phòng lớn vắng vẻ lại vang lên tiếng tranh cãi của các đồng chí trẻ, tiếng gọi chú Nghiêm dì Thời thân thiết.

Nhưng không có.

Trầm mặc rất nhiều ngày rồi, ba chàng trai đầy sức sống của tổ chuyên án, một đã vĩnh viện nằm xuống, một chưa tỉnh lại, vết thương không quá nặng, dù bị bắn giữa ngực nhưng đã có áo giáp chống đạn cản lại rồi, bác sĩ nói do tâm lực suy kiệt và mất máu quá lớn gây ra nên chưa hồi tỉnh, còn mấy vị ở đây đều đoán, là do bi thương quá độ, ngày cả Tiêu Thành Cương xưa nay luôn ăn nói linh tinh nằm trong bệnh viện cũng im lặng mấy ngày, huống hồ là Giản Phàm xưa nay hay suy nghĩ thường mang tâm sự nặng nề.

Bình thường Thời Kế Hồng không xem báo, hôm nay không xem không được, toàn bộ trang hai là bài ( Hôm nay an táng cảnh sát tuẫn chức, ba vạn quần chúng tiễn đưa bên đường).

Bên cạnh là ảnh lúc sinh thời của Trương Kiệt, cùng quá trịnh sự kiện kinh tâm động phách, nhờ ngòi bút thần kỳ của phóng viên và ban tuyên truyền cục công an, cho dù không quen biết anh hùng tuẫn chức này, đọc cũng thấy cay mắt. Bức ảnh lớn là xe tắng treo ảnh Trương Kiệt cùng đoàn người đưa tiễn, toàn thể lực lượng đồn công an, đội hình cảnh, các phân cục đứng bên đường kính lễ. Xem báo lại bất giác nhìn vị trí Trương Kiệt hay ngồi, bộ dạng lấc cấc, tựa hồ mới hôm quả, tựa hồ người bên cạnh chưa đi xâ, tựa hồ ra ngoài thực địa thôi, tựa hồ giống bình thường, lát nữa lại chạy về cười toe tét.

Nhưng lần này, vĩnh viễn không về nữa.

Loa của chi đội lại vang lên bài cả cảnh sát quen thuộc:

- Ở thành phố phồn hoa

Ở sơn cốc tĩnh mịch

Bóng dáng cảnh sát nhân dân

Đi cùng mặt trăng lên, đi cùng mặt trời lặn

Ở bờ biển cuộn sóng

Ở bên cương đẫm sương

Bóng dáng cảnh sát nhân dân

Khoác lên người ánh trăng, tắm cùng sương buổi sớm ...

Mỗi ngày đều nghe bài hát này, không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng mỗi lần có cảnh sát tuẫn chức ở tuyến đầu, bài cả hào hùng này luôn làm người nghe thấy phải rơi lệ. Thời Kế Hồng nhớ tới Trương Kiệt bị bắn nát mặt, ngày cả hóa trang cũng không khôi phục được nguyên trạng, tức giận ném tờ báo đi, mũi xụt xịt mấy cái phá vỡ im lặng:” Cái thằng bé ngoan như vậy ... Thế mà đi rồi, làm ăn kiểu gì thế? Tổ chuyên án của chúng ta thoáng cái chẳng còn ai nữa, còn mấy đứa nằm bệnh viện nữa, còn chưa cả tỉnh lại ... Thằng bé ngoan lắm, gặp tôi lúc nào cũng gọi dì Thời dì Thời nhặng xị, hết giờ làm đưa tôi về tận nhà, sao chúng nó bị đẩy hết lên tuyến đầu chịu tội chứ ... Đám lãnh đạo toàn một lũ vô lương tâm ... Con Trương Kiệt mới hơn một tuổi, mẹ con nó sống làm sao bây giờ? Còn cả Giản Phàm nữa, cha mẹ nó chờ ở bệnh viện khóc mấy ngày rồi ... Mãi mà chưa tỉnh, thằng bé đó làm cái gì cũng hết mình, ngoài nó rằ, ai còn coi trọng đám già chúng tắ, sao nó lại khổ như thế, lập bao nhiêu công trạng, cuối cùng lại nằm đó.”

Càng nói càng thương tâm, nghẹn ngào tới nói không rằ, Nghiêm Thế Kiệt không biết phải khuyên giải ra sao, đau lòng là chắc chắn rồi, nhưng đau lòng hơn nữa là người tổ chuyên án nằm hết xuống, mấy người còn đứng thì đều có hay không cũng được. Còn chưa lên tiếng, Thời Kế Hồng từ bi thương chuyển sang phẫn nộ, đem hết lãnh đạo ra chửi một lượt, chửi cả Trần Hói không bảo vệ tốt đám trẻ con, chửi Ngũ mặt đen không nên đưa đám trẻ con lên tuyến đầu, chửi cả đám lãnh đạo từ nhỏ tới lớn của cục công an chỉ biết tranh công cướp trạng bất chấp sinh tử của cảnh sát phía dưới, chửi luôn Ngô Đích mày dày vô sỉ tranh cả công của người chết ...

Kỳ thực vị cuối hơi oan, lúc Ngô Đích cướp công là chuyện cũ, nhưng mà lúc này Thời Kế Hồng bấp chấp, Nghiêm Thế Kiệt khẩn trương đóng cửa lại.

“ Ài ... “ Quách Định Sơn lắc đầu đặt báo xuống: “ Kế Hồng, giác ngộ của cô không bằng bọn trẻ, công tác thế nào cũng có người phải làm mà, không người này thì người khác, chuyện không may chẳng phải lỗi của ai.”

Bình Luận (0)
Comment