Thế nhưng khi nữ nhân vô lý thì đừng có tiếp lời, tiếp lời một cái Thời Kế' Hồng càng hăng, chẳng khác nào lửa cháy còn đổ thêm dầu, lửa giận bốc lên trút cả vào ông già:” Quách Định Sơn, đừng có mà lên cái giọng quản cách với tôi, cái đám con cháu lãnh đạo, từ con dì ba thím bảy tới cháu dâu cháu rể ở trên cục thành phố có bao nhiêu đứa? Sao tôi chưa bao giờ nghe thấy chúng bị thương hi sinh? Toàn lũ nhận lương không làm việc, mà chẳng ai dám nói gì ... Quách Định Sơn, đừng có tưởng tôi không biết trong lòng ông nghĩ cái gì, thằng bé Giản Phàm đó làm cảnh sát hơn một năm mà đã phá được vụ án này, tôi không tin ông làm cảnh sát cả đời không phá nổi, năm xưa không phá được, chẳng lẽ bao năm không phá được? Giản Phàm nó chỉ xem hồ sơ trước kia mà tìm ra manh mối , nếu ông phá án nhiều năm trước thì đã không có chuyện ngày hôm nay, ông có một phần trách nhiệm.”
“ Chuyện ... Chuyện này sao đổ lên đầu tôi.” Quách Định Sơn bị mắng tới á khẩu:
“ Ông có dám nói mình không nhìn ra manh mối gì không? Còn cả anh nữa, anh Nghiêm, từ khi tham giả vụ án anh chẳng nói được mấy câu có ích, anh dám thề với lương tâm là anh không biết gì không? Còn dám nói tôi à, giác ngộ của hai người còn thấp hơn tôi ... Nếu hai người một phá án sớm, một nói sớm, Lý Uy đã không chạy nổi, Vương Vi Dân đã không thoát, bọn nhóc cũng không nằm đó ...” Thời Kế Hồng vỗ bàn chửi mắng hai đồng chí nam còn lại:
Quách Định Sơn bị nói tới cúi đầu, nhưng nghe tới cái tên Lý Uy thì thở dài: “ Cô Thời, đừng phát biểu bừa bãi, xem ra cô thực sự không biết, giờ mọi chuyện gần rõ ràng rồi.”
“ Cái gì mà tôi không biết?”
“ Không phải Lý Uy đâu, cậu ta cũng bị oan ức bao năm ... kẻ tiết lộ nội tình e là người khác, Tiêu Minh Vũ đã bị viện kiểm sát và sở công an tỉnh song quy rồi, cô chưa biết à?”
Thời Kế Hồng sững người, mắt muốn lồi rằ: “ Cái gì? Lão Tiêu? Phó ... Phó cục trưởng Tiêu sao?”
“ Chứ còn ai nữa, năm xưa tôi đã thấy có vấn đề, tắng vật giữ lại ở phân cục, đáng lẽ phải tăng cường người canh phòng. Ấy vậy mà Tiêu Minh Vũ phá lệ mời khách kéo gần như cả phân cục đi, Lý Uy đêm đó không rõ tung tích, một đống chuyện trùng hợp cứ như chuẩn bị cho chúng gây án ... Tôi có hoài nghi, nhưng tôi không có chứng cứ thì làm gì được?” Quách Định Sơn có vài phần tự trách khi đó có nghi ngờ mà không đủ quyết tâm:
Nghiêm Thế Kiệt xem ra cũng không biết tình hình, áp giọng xuống:” Thực sự là hắn à?”
“ Chưa chắc là chủ mưu, nhưng thế nào cũng dính líu lớn, có điều lần này sở bắt không ít, từ đội trưởng tổng đội trị an, đồn trưởng đồn công an Tấn An, thêm vào Tiêu Minh Vũ, cái đống hỗn loạn này còn kéo ai vào thì chưa biết, nhưng không nhỏ đâu.” Quách Định Sơn sống cùng tiểu khu với Tiêu Minh Vũ, tận mắt chứng kiến Tiêu Minh Vũ bị giải đi, lúc đi làm tranh thủ hỏi người biết chuyện, toàn bộ người ở tiểu khu cục công an đều biết:
“ Từ khi nào?” Nghiêm Thế Kiệt hỏi vội:
“ Sáng nay.”
“ Hỏng rồi ... Hỏng rồi, hỏng rồi!” Thời Kế Hồng nghe tin này chấn kinh hơn cả nghe thấy hung thủ thực sự, hối hận vỗ bàn:” Cái tên khốn đó nhận của tôi 3 vạn, con bé nhà tôi còn chưa an bài công tác ... Bắt muộn hai ngày không được à? Giờ tôi đi đâu mà đòi tiền? Lão già họ Quách, sao ông không nói sớm?”
Quách Định Sơn dở khóc dở cười, vừa định giải thích thì có tiếng gõ cửa, Nghiêm Thế Kiệt "suỵt" một tiếng, ra hiệu im lặng, đi ra mở cửa thì ra chủ nhiệm Cao, khách khí mời ba người, nói người ban chính trị sở công an tỉnh tới.
Trong thời gian ba đồng chí già tới chi đội, chủ nhiệm Cao giải thích, hồ sơ của đội trọng án là độc lập với cục, ban chính trị muốn lấy hồ sơ của Trương Kiệt đi, ba người đoán là muốn truy tặng danh hiệu rồi. Chủ nhiệm Cao là người cẩn thận tỉ mỉ, còn dặn dò ba người nên nói gì, không nên nói gì, người làm cảnh sát đương nhiên là hiểu, dù sao người đã chết, chỉ nói lời hay không nói chuyện dở, vì như thường ngày gây rắc rối, không nghe chỉ huy, tạo thành ảnh hưởng không tốt, tất nhiên là toàn bộ đều không thể nói, nếu không là bôi nhọ anh hùng.
Đúng rồi, chủ nhiệm Cao còn nhấn mạnh, đây là nhiệm vụ chính trị.
Khi bốn người lên phòng hồ sơ ở tầng 3, Lục Kiên Định đang cùng đồng chí quản lý hồ sơ chọn ra từng tập hồ sơ, cho vào một cái hộp đặt trước mặt người ban chính trị, một vị là Triệu Truyền Quân, một vị là Lâm Quốc Uy, cả hai đều quen Quách Định Sơn, đi vào han huyên mời ngồi.
Triệu Truyền Quân lật xem hồ sơ, ngạc nhiên hỏi: “ Cậu ta không phải đảng viên sao?”
“ Không phải. “ Lục Kiên Định lắc đầu, nếu tiếp tục xem hồ sơ còn có nhiều chuyện khó mở lời hơn:
“ Đồng chí tốt như thế, vì sao không thành đảng viên? Đã viết đơn xin giả nhập đảng chưa?” Lâm Quốc Uy hỏi, giọng điệu quản liêu, lại còn ngồi vắt chân hút thuốc, nhìn là biết cán bộ công tác chính trị, giờ gọi là công tác đảng vụ:
“ Chưa.” Lục Kiên Định thành thật đáp, với giác ngộ của Trương Kiệt, tối đa chỉ có thể làm đội viên khăn quàng đỏ:
Vừa mới bắt đầu hỏi là cả đám trầm mặc, thi thoảng trả lời chỉ không phải hoặc không có, thấy không khí có phần quỷ dị, hai vị trên sở nhìn nhau, cảm giác như đối phương có lời khó nói, Thời Kế Hồng không sợ nữa, giải thích: “ Hai vi lãnh đạo, chúng tôi làm công tác cơ sở, ngày ngày ra ngoài dầm mưa dãi nắng, cậu ta làm gì có thời gian, dù có thời gian cũng không có giác ngộ ấy.”
“ Chuyện này ...” Hai vị trên tỉnh ngạc nhiên, thật thì đúng là thật, nhưng mà không nên nói ra chứ:
Lục Kiên Định vội giải thích: “Đây là đồng chí nghỉ hưu, đội thuê lại .”
“ À, lời thật nói thật mà, đây là chuyện tốt ... Chúng tôi tới đây nghe lời nói thật, nghe phản ánh chân thật về đồng chí Trương Kiệt.” Triệu Truyền Quân gật gù, hiểu rồi, nói linh tinh thường là đồng chí mới chưa hiểu chuyện, hai là đồng chí nghỉ hưu không phải e ngại gì nữa:
Lục Kiên Định, chủ nhiệm Cao vừa mới thở phào thì vị còn lại xem hồ sơ lại thốt lên:” Chuyên này, chuyện này là sao?”
Tới rồi, rốt cuộc tới rồi, trước mặt toàn là kiểm điểm, kiểm điểm, kiểm điểm, còn cả thông báo xử phạt của ban đông sát, chi đội.
Đây chính là chuyện làm người ta khó ăn nói nhất, kiểm điểm có thể dấu đi, nhưng mà thông báo xử phạt không dám dấu, đó là phản ánh chân thực nhất về Trương Kiệt. Xin chỉ thị chi đội trưởng, chi đội trưởng chỉ lắc đầu, nên Lục Kiên Định dứt khoát không che dấu gì hết, có sao mang ra như vậy. Hai vị trên tỉnh hứng thú lớn, nào là trong thời gian công tác uống rượu vi phạm kỷ luật, nào là thẩm vấn nghi phạm dùng bạo lực, lại còn có xử phạt của ban đốc sát vì cãi nhau với cảnh sát ở đồn công an dẫn tới ẩu đả, chính vì chuyện này bị đồn công an đường Bình Nam trả về ban nhân sự cục công an thành phố, khi đó ban nhân sự kiếm cho Trương Kiệt một chỗ có thể tận dụng hết tài năng của hắn: Đội trọng án.
Sai phạm nhỏ liên tục, sai phạm lớn không có, hai vị tên tỉnh xem xong chỉ biết mở to mắt nhìn Lục Kiên Định, quá bất ngờ, thông thường gặp chuyện này từ trên xuống dưới có ai không hết lời khen, hôm nay là lần đầu gặp trường hợp khó xử như vậy.