Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 710 - Chương 243: Tìm Lại Nụ Cười Trong Tim.(1)

Hắc Oa Chương 243: Tìm lại nụ cười trong tim.(1)

“ Kỳ thực chỗ chúng tôi là như thế đấy. “ Lục Kiên Định hôm nay cứng cỏi được một lần:” Gặp được công lao không nhiều, bị xử phạt thì lại cả đống. Đừng nói cậu ấy là cảnh sát viên, ngày cả đội trưởng như tôi cũng phải viết không biết bao nhiêu kiểm điểm, án thì cứ liên tục đổ xuống đầu, gần như đều có kỳ hạn, ép người ta không trở mình được, đừng nói làm cảnh sát 10 năm như cậu ấy, chỉ làm ở đây một năm thôi, tính khí tồi tệ không còn giống người thường nữa ... Trương Kiệt rất thẳng thắn, tính lại ngang, mỗi lần truy bắt tội phạm, cậu ta đều xông lên đầu tiên ... Giờ tôi rất hối hận suốt ngày mắng mỏ cậu ấy, chưa bao giờ khen ngợi được một câu ... Cậu ấy đầy rẫy khuyết điểm, nhưng là đồng chí tốt đấy ... ”

Nói tới đó mà cay sống mũi, mắt đỏ lên, Lục Kiên Định đưa tấy quả mắt che đi giọt nước mắt chảy rằ, nữ đồng chí quản lý hồ sơ ôm mặt khóc chạy ra ngoài.

“ Những thứ này, hủy hết đi ...” Lâm Quốc Uy nhìn đồng nghiệp hỏi ý rồi gật đầu, buồn bã chỉ đống xử phạt: “ Chúng tôi chỉ mang đi lý lịch công tác ... Cậu ấy là anh hùng trong lòng người dân và cảnh sát Đại Nguyên, bất kể công tác trước kia của cậu ta có sai lầm gì, có chỗ nào không thỏa đáng, lần này tuẫn chức tại cương vị đã nói lên tất cả, không gì che lấp được hào quảng nhân tính ... Chúng ta không làm giả, chỉ không muốn những thứ đó xuất hiện bên cạnh cái tên anh hùng. Cám ơn anh đội trưởng Lục, cho chúng tôi thấy anh hùng chân thực, các anh công tác ở tuyến đầu, ngày ngày đối diện với tội phạm, kỳ thực trong lòng chúng tôi đều hiểu.”

“ Cám ơn ... Tôi thay Trương Kiệt cám ơn các anh. “ Lục Kiên Định cúi mình thật sâu:

“ Anh đừng nặng nề như thế ... Thế này nhé, riêng lý lịch thôi thì đơn điệu quá, hay là ai đó thay cậu ấy viết đơn xin giả nhập đảng, thế nào cũng cần có danh tích cực cầu tiến chứ?” Lâm Quốc Uy khá cứng tuổi, từng trải, chính thức đề nghị:

Lục Kiên Định đang bi thương không biết phản ứng ra sao, ba đồng chí già bĩu môi quảy đầu đi không tiếp lời, chủ nhiệm Cao chuyên làm công tác văn phòng mau mắn nói: “ Tôi lập tức chuẩn bị ... Không không, đồng chí Trương Kiệt đã nộp đơn xin giả nhập đảng, năm nay, chưa kịp đưa vào hồ sơ ... Báo cáo thỉnh công lần trước của cậu ấy còn chưa được duyệt, cũng chưa đưa vào hồ sơ.”

Nói xong cáo từ đi trước một bước.

Địa điểm đặc thù, đơn vị đặc thù, sự việc đặc thù, dù anh có không muốn cũng phải bôi lên sắc màu chính trị, có điều lần này là để thêm tiếng tốt cho đồng đội, không ai trách chủ nhiệm Cao làm thế là sai, chỉ là đã quá muộn mà thôi.

Lâm Quốc Uy xem ra là người có kinh nghiệm trong đảng, giải thích mục đích tới đây, trọng điểm tuyên truyền đồng chí Trương Kiệt tuẫn chức và đồng chí Giản Phàm mang thương tích truy đuổi tội phạm, tỉnh muốn khai quật những điểm sáng xung quảnh hai đồng chí này, lập nên tấm gương cho đội ngũ cảnh sát Đại Nguyên, đương nhiên tìm mấy thành viên tổ chuyên án.

Những lời này ba đồng chí già tất nhiên là tán đồng, có điều ông trời như cố ý phá rối, điện thoại của Thời Kế Hồng đột nhiên phát ra bài nhạc trẻ thịnh hành, âm thành rất lớn, hai vị trên tỉnh nhìn đội trưởng Lục không hai lòng, Lục Kiên Định đành chịu, mấy người già này đến chi đội trưởng còn không muốn chọc vào, mình là cái quái gì.

Không ngờ còn có chuyện lung túng hơn, vừa nghe điện thoại một cái, Thời Kế Hồng đứng bật dậy, miệng cười tươi như đóa hoa nở, oang oang nói: “ Điện thoại của Thành Cương, Giản Phàm, Giản Phàm tỉnh rồi ... Nói sau nhé, tôi đi thăm thằng bé.”

“ Tôi cũng đi.”

“ Đợi tôi với.”

Nghiêm Thế Kiệt, Quách Định Sơn già rồi mà chân vẫn rõ nhanh, sớm không ưa mấy trò này, vừa thấy Thời Kế Hồng huỳnh huỵch chạy đi là đuổi theo ngay.

Lục Kiên Định cuống lên ngăn cản mà không được, dậm chân nói đi xem sao, đuổi theo nốt, để lại hai vị trên tỉnh trơ mặt nhìn nhau, cười tự trào.

“ Xem ra chúng ta tới đâu cũng vậy, được tôn kính không được hoan nghênh, kỳ thực chúng ta làm theo lệnh, thất bất do kỷ.

“ Thôi đi, ngày cả tôn kính cũng là giả Ở nơi này người ta chỉ tôn trọng người dám đối đầu gươm đao súng đạn, ủy khuất chút, tới bệnh viện, người ta đến mạng còn đem ra liều, chúng ta làm cao cái gì?”

Vị còn lại càng tự trào sâu cay hơn, nhưng không khỏi có chút tự hào, không biết vì cảnh sát tuẫn chức, hay vì cảnh phục trên người.

“ Cái gì, dinh dưỡng không tốt à? Không thể nào!” Ở cổng bệnh viện số một, Lương Vũ Vân kinh ngạc kêu lớn:

“ Chắc chắn không thể, anh ấy biết ăn hơn bất kỳ ai mà.” Tần Thục Vân lắc đầu, không tin kết luận này:

“ Bảo anh ấy lòng dạ không tốt còn tin được.” Ngưu Manh Manh biểu thị hoài nghi:

Dương Hồng Hạnh tóc rối mắt thâm, da mặt không tốt, dáng điệu mệt mỏi như người nhiều ngày không ngủ, nhìn mấy đồng bọn tới thăm bệnh, xe vừa dừng lại, thở dài giải thích:” Chị cũng không tin, nhưng bác sĩ nói sao sai được, cơ bắp suy giảm, protein huyết thanh hạ thấp gây phù nề, huyết áp thấp và công năng hô hấp rối loạn, đều là triệu chứng dinh dưỡng không tốt. Loại tình huống này ẩn trong thân thể, bình thường không nhìn rằ, một khi bị thương bị đả kích, toàn bộ vấn đề sẽ xuất hiện kéo sụp thân thể, anh ấy từ hiện trường về, hôn mê tới bốn ngày mới tỉnh chủ yếu do đó... Hai ngày quả chị nghe bác sĩ nói, nguyên nhân sâu xâ rất có khả năng vì nhân tố tâm lý gây nên, lo lắng, mất ngủ, chán ăn một thời gian dài.”

Ba cô gái nhìn nhau, nói vậy miễn cưỡng có thể lý giải, Lương Vũ Vân phát biểu: “ Cũng tốt, còn hơn cứ vô tâm như trước.”

“ Chị, không phải do chị thà chết không chịu khiến anh ấy bị tương tư chứ. “ Tần Thục Vân lè lưỡi trêu:

Ngưu Manh Manh biểu thị tuyệt đối tán đồng: “ Đại tỷ, thi thoảng phải cho anh ấy chút mật ngọt chứ, nghe nói nam nhân kìm nén quá cũng sinh bệnh.”

“ Không nói với mấy đứa nữa, đáng ghét.” Dương Hồng Hạnh bị ba cô gái luân phiên trêu chọc, mặt hơi đỏ lên, vừa dẫn người lên lầu vừa kể hai ngày quả sau khi Giản Phàm tỉnh lại, ban chính trị tỉnh, lãnh đạo cục, chi đội, đồng đội, rồi cả bạn học ở cơ sở huấn luyện luân phiên tới thăm. Đang nói thì thấy Lương Vũ Vân lục túi lớn lấy ra bó hoa, liền

này" một tiếng, té ra chuẩn bị hoa hồng, còn

chia cho Tần Thục Vân, Ngưu Manh Manh, khiến Dương Hồng Hạnh mồm cứ há rằ: “ Em, em làm cái gì?”

“ Tặng bệnh nhân.” Lương Vũ Vân nói tỉnh bơ như không:

“ Có ai đem hoa hồng tặng bệnh nhân không? Vũ Vân, em càng sống càng đảo điên đấy à, hai đứa nữa, tham giả làm gì? Đến quản hệ của bọn chị mà anh ấy còn chưa bao giờ tặng hoa hồng. “ Dương Hồng Hạnh dở khóc dở cười, ba đứa này cứ thích nghịch ngợm:

“ Nói đúng rồi, chính vì chị chưa bao giờ tặng nên bọn em mới tặng, bây giờ nam nhân đi BMW dễ kiếm, nhưng anh hùng khó tìm, bọn em tới lấy lòng không được à?” Tần Thục Vân nói một câu triết lý:

Ngưu Manh Manh cũng làm bộ háo sắc:” Đại tỷ, em khuyên chị mau chiều ý anh ấy đi, nếu chị không làm ... Ba bọn em ra tắy, không có phần của chị nữa đâu.”

“ Đại tỷ, đừng trách em không nhắc, bây giờ tới hai đứa tư sắc tầm thường này còn dám có ý đồ xấu với anh ấy, huống hồ loại mỹ nữ như em, đừng để khi nhận thiếp mời của em lại trốn trong phòng khóc một mình không đi.” Lương Vũ Vân điệu đà hất tóc, kết quả ăn hai đấm từ người tư sắc tầm thường:

Bình Luận (0)
Comment