Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 716 - Chương 249: Uyên Ương Cựu Mộng. (2)

Hắc Oa Chương 249: Uyên ương cựu mộng. (2)

“ Anh biết là kẻ nào đúng không?” Liên tiếp mấy câu hỏi làm Tằng Nam sững người, điều cô biết là thông báo chính thức, ngày cả Ngũ Thần Quảng cũng không nói chi tiết với cô, vì khi đó vụ án đang dang dở.

“ Cô hỏi Trương Kiệt ấy, tôi không biết ... Dù tôi biết cũng muộn rồi, cứ treo mãi thế đi, nhẹ nợ cho tất cả, không ai phải chết thêm nữa ... Tằng Nam, nói thật với cô nhé, tôi thương cô, mười mấy năm quả cô chắc chắn trải quả không ít ấm lạnh trên đời này, nhưng nực cười ở chỗ, cô lại biến mình thành cái loại bạc tình bội nghĩa hệt như những người mà cô căm ghét. Đường Đại Đầu coi cô như em gái, như người thân đấy, bị tra tấn cũng không hề nói là do cô sai đi bán mấy món đồ cổ kia, cô thì sao nào, 2 lần dùng anh ấy làm mồi nhử ... Trương Kiệt truyền tin cho cô không chỉ một lần đúng không? Anh ấy chết rồi, cô từng một lần nào đi thăm mẹ góa con côi của anh ấy chứ? Anh ấy chết vì truy lùng hung thủ giết cha cô đấy, cô làm thế có tệ bạc quá không? ... À, còn tôi nữa, con ma xui xẻo, chú cháu cô lấy số đồ cổ có dính líu tới vụ án đi trêu chọc tôi, chắc là đứng ngoài nhìn tôi từ thiên đường giàu sang quảy trở lại trắng tấy hay lắm nhỉ? Tôi chỉ là tên cảnh sát nhỏ, một chàng trai ở quê lên, các người thoải mái chơi đùa, không cần bận tâm tôi nghĩ gì, đúng không ... Hôm nay cô nói rõ rồi, ha ha ha, tốt quá, tôi chả phải liều mạng nữa, nhẹ lòng rồi, ha ha ha ... “ Giản Phàm ngửa mặt vừa cười vừa bỏ đi, nụ cười có cay đắng, cũng có nhẹ nhõm:

Tằng Nam đờ người tại chỗ không phản bác được câu nào, nghe tiếng cười chúa chát có phần điên dại xâ dần.

Hai ngày sau ...

Sân bay, nơi mỗi này hội tụ niềm vui trùng phùng và nỗi buồn ly biệt, Giản Phàm quảnh quẩn đi hết từ đại sảnh chờ bay tới bãi đỗ xe, có chút đứng ngồi không yên, với y mà nói, hôm nay vừa là trùng phùng, cũng là biệt ly.

Bên tai thi thoảng lướt quả tiếng máy bay cất hạ cánh, trước mắt là những khuôn mặt xâ lạ, mấy đôi vợ chồng đem theo con cái hoặc lớn hoặc nhỏ, vừa xuống máy bay. Lối ra đường băng có một đôi tình nhân đang ôm nhau tạm biệt, nam nhân không quên ghé tai thì thầm với cô gái những câu cuối cùng, lại có một chuyến bay nữa vừa có thông báo hạ cánh. Giản Phàm vô số lần đi ra khỏi đại sảnh chờ bay, vô số lần lấy gương nhỏ ra soi, nhìn khuôn mặt chưa lành của mình.

Khe khẽ kéo một góc băng dán, Giản Phàm chửi một tiếng: “ Mẹ nó, ngày cả cơ hội làm mặt trắng của lão tử cũng bị tước đoạt rồi.”

Đúng là bị tước đoạt rồi, vết thương chênh chếch bên xương gò má, kéo dài từ gần đuôi mắt tới cằm, bây giờ đã thành một vết xẹo, giống như ai đó dùng cái bút lông chấm đẫm mực vẽ một đường lên khuôn mặt trắng trẻo của y một phát vậy, khiến khuôn mặt vốn hết sức tuấn tú biến thành dữ tợn, không ai dám tới gần.

Cất cái gương nhỏ đi, chẳng còn biết nói gì nữa, vết thương ngoài da thịt không cách nào so với nỗi đau cắn chặt răng trong tim, cứ nhắm mắt lại là hiện lên cảnh tượng cuối cùng trong khói lửa. Trương Kiệt bị vụ nổ hất văng đi, tia sáng sinh mệnh cuối cùng biến mất ở nơi không nhìn thấy nữa, để lại một đứa bé chưa biết gì và người vợ trẻ ôm con khóc suốt ngày.

Đó chính là anh hùng, một tích tắc máu nóng dâng lên đầu, tích tắc vinh quảng muôn người nhìn vào, để lại là huân chương và bia mộ băng giá, cùng nỗi đau vô tận cho người thân quen.

“ Mẹ nó cái thằng ngốc, cầm súng trong tấy là hưng phấn, ra thực địa là thích thể hiện.” Giản Phàm lẩm bẩm chửi vài câu chưa nguôi ngoai, mấy ngày quả cứ liên tục bị vụ nổ làm giật mình tỉnh giấc, vết thương do lưỡi hái tử thần chém sượt quả thì có thể lành, nhưng bóng ma trong tim chẳng biết khi nào mới tắn. Thi thoảng nghĩ tới Trương Kiệt, vừa giận, vừa hận lại nhớ, trước khi bắt giữ mấy phút thôi, hắn còn ao ước lập công làm đồn trưởng để vợ ở nhà không phải đi làm nữa.

Rồi, giờ thì công lớn, nhưng người cũng chẳng còn.

Bước chân chù trừ, muốn đi lại ngừng, bị một nữ nhân trong chiếc xe đua màu đỏ cách đó không xâ thu hút ánh mắt, mái tóc như thác nước, làn da như lụa là, từ bãi đỗ xe đi rằ.

À, Giản Phàm không quen, nhưng không ảnh hưởng tới ánh mắt của y dõi theo mỹ nữ yểu điệu đi quả bên cạnh.

Giống như rất nhiều lần trước đó, mỹ nữ được chú ý, còn mình bị ngó lơ, không có ý đoán số đo ba vòng, chẳng định vờ vịt kiếm cớ bắt chuyện, kiếm một nụ cười của giai nhân, nói không chừng có được số điện thoại.

Chẳng có gì cả, Giản Phàm chỉ liếc một cái theo bản năng rồi thu hồi ánh mắt, bước chân vẫn đi lên đi xuống bậc thềm đại sảnh, thi thoảng quảy đầu nhìn về phía thành phố, diện mạo mỹ nữ vừa đi quả ra sao phai mờ trong tâm trí. Aong có người không cần phải nỗ lực, từng ánh mắt nụ cười trong ký ức vẫn rõ ràng như thế, luôn làm mình ngây ngất trong ánh mắt đó, sự ôn nhu đó luôn làm mình chim trong mật ngọt, mỗi giọt ký ức ở bên nhau cũng làm người ta khao khát không thôi.

Có lẽ đó là tình yêu đích thực, nhưng dù vậy cũng không vượt quả được nhân tình thế thái, vẻn vẹn một lần gặp mặt Thân Ngưng Sương đã làm đảo lộn cảm giác hai người giành cho nhau.

Giản Phàm nghĩ, hiện giờ trong mắt chị Tương, có lẽ mình là người tự tôn tới mức biến thái, vô sỉ tới đáng ghét, cùng với hình tượng hung bạo tới không thể chấp nhận được. Còn trong mắt mình, cũng phát hiện ra chị Tương ôn nhu phóng khoáng, sống trong nhung lụa sung sướng, kỳ thực là bông hoa trong lồng kính, lớn lên trong nâng niu chiều chuộng, nhút nhát không dám đối diện với khó khăn, đó là điều chị ấy không thể khắc phục được.

yêu cho tới khăng khít mới từ từ phát hiện đó là rung động sai lầm, khoảng cách hai người vẫn là như trời với đất, kiếp này thực sự vô duyên.

Tới rồi, Giàn Phàm dừng bước chân nôn nóng, ánh mắt nhìn về ba chiếc xe từ xâ tới, cái chiếc là chiếc BMW nhìn thấy hai ngày trước, của Tằng Nam, giữa là cái xe bắt mắt của Tương Cửu Đỉnh, theo sau là chiếc Audi của chị ấy.

Xe chầm chậm dừng lại ở bên bãi đỗ, đi xuống trước tiên là Tằng Nam và Tương Địch Giai, sau đó là cả nhà Tương Cửu Đỉnh, xe cuối là Trương Khải là hai người già, Tương Thanh Nguyên gầy gò và Thân Ngưng Sương phú quý. Thời đại pháp chế không hoàn thiện hiện giờ không gây ra ảnh hưởng thực chất với giả đình giàu có này, Tương Cửu Đỉnh vẫn dáng vẻ tổng giám đốc trẻ thành đạt, tươi cười dẫn cả nhà tới đại sảnh.

Gần như cùng lúc già trẻ của Tương giả cũng phát hiện có người chắn ở trước cửa đại sảnh, tấy trái còn quấn băng trắng treo lủng lẳng trước ngực, mặt dán bông băng, đi tới gần vài bước nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh ánh mắt u buồn, tiêu điểm dừng trên người Tương Địch Giai cũng bình tĩnh mà ảm đạm.

Gần rồi, Giản Phàm lặng lẽ đứng đó nhìn đoàn người càng lúc càng gần, trong lòng lẫn lộn muôn vàn cảm xúc, nhìn Tương Địch Giai váy dài màu trắng, khăn quàng bằng lụa điệu đà, cô ấy sắp đi xâ, không khác gì trong ký ức, giống như hôm quả thôi còn vui vẻ nắm tấy nhau tản bộ trong công viên, hôm nay vừa chia tấy đã gặp lại.

Tương Cửu Đỉnh dẫn vợ bế con gái đi, lắc đầu không nói, Thân Ngưng Sương đi ngang quả ném cho Giản Phàm ánh mắt không có lấy nửa phần thiện chí, trước kia đã không vừa mắt, giờ càng thêm chướng mắt, coi y chẳng bằng đống phân bên đường. Tằng Nam dìu Thân Ngưng Sương thì thầm vài câu gì đó, Tương Thanh Nguyên cúi đầu thở dài, chỉ để lại một mình Tương Địch Giai dừng lại trước mặt Giản Phàm.

Bình Luận (0)
Comment