“ Tôi sắp đi rồi.” Ánh mắt Tương Địch Giai chứa đựng quyến luyến vô hạn:
“ Em tới tiễn chị.” Giản Phàm hít sâu một hơi gật đầu:
“ Xin lỗi.”
Hai người gần như cùng lúc nói ra câu đó rồi cùng bị lời của đối phương làm ngây rằ.
Xin lỗi? Vì sao chứ ... Với Giản Phàm là vì mình nóng nảy tự tôn quá mức gây ra tổn thương cho chị Tương, thù hận với Thân Ngưng Sương tới mức nào chăng nữa cũng không nên ảnh hưởng tới chị ấy mới đúng, khoái cảm báo thù khi đối diện với chị Tương thành day dứt khó nói thành lời. Đối diện với gương mặt băng thanh ngọc khiết ấy, Giản Phàm luôn thấy mình u ám bẩn thỉu, vĩnh viễn hổ thẹn tự ti.
Vì sao phải xin lỗi? Trong mắt Tương Địch Giai là khuôn mặt đã khác lạ lắm rồi, không phải là chằng trai tươi sáng có chút gian xảo ở Ô Long, không phải là người cùng mình hôn nhau say đắm giữa đường, không còn là người cùng mình trải quả ngày tháng hạnh phúc triền miên, nhưng vẫn là người cô yêu tha thiết, dù thế nào tình cảm ấy đã khắc sâu quá mức, xin lỗi vì mình không đủ dũng khí đấu tranh cho tình cảm ấy.
“ Còn đau không?” Tương Địch Giai ôn nhu đưa tấy ra khẽ vuốt ve khuôn mặt bị thương đó:
“ Không đau.” Giản Phàm cười gượng, nắm lấy cánh tấy mềm mại, ấm ấm:
“ Lại lừa tôi.” Tương Địch Giai lườm một cái, tấy còn lại cũng đưa lên, tình cảm lộ hết ra ngoài ánh mắt:
“ Sau này không được lừa chị nữa rồi.” Giản Phàm ủ rũ nói, nắm tấy Tương Địch Giai, yếu ớt hỏi một câu không chút hi vọng: “ Chị nhất định phải đi sao?”
Tương Địch Giai lặng lẽ gật đầu, an ủi:” ... Đừng trách mẹ tôi, nếu trách, hãy trách tôi, mấy tháng quả tôi suy nghĩ rất nhiều về chuyện giữa chúng tắ, nếu gả cho cậu, tôi không mang tới cho cậu hạnh phúc mà là gánh nặng. Mẹ tôi chỉ hi vọng tôi có một giả định êm ấm, hoàn cảnh sinh hoạt đầy đủ và ổn định, kỳ thực tôi đứng lên được, khỏe mạnh là mẹ tôi thỏa mãn rồi, hôn nhân chỉ là thứ yếu ... Nếu cậu cưới một cô gái vừa tham ăn vừa lười làm, tiêu tiền bừa bãi, lại còn chẳng biết làm cái gì, không lâu sau cậu sẽ ghét tôi ... Tôi biết cậu yêu tôi, không hề chê bai tôi chút nào, vậy là tôi hài lòng rồi.”
Lời nói nhỏ nhẹ, tựa như chim oanh hót, nhưng cũng ẩn chưa rất nhiều bất đắc dĩ với cuộc sống.
Có lẽ đã nghĩ thông chênh lệch hai bên, hoặc có lẽ nghe theo lời cho mẹ, có lẽ tình cảm khắc sâu chỉ còn lại sự lưu luyến, nhìn giai nhân như ngọc, tình ý miên man, ngọt núi lửa chôn sâu trong lòng Giản Phàm phun trào dữ dội, một tấy ôm lấy cô gái yêu thương:” Chị, em muốn cưới chị ... Em luôn muốn bất chấp tất cả cưới chị về, bây giờ em không có năng lực lớn tới thế, nhưng sẽ một ngày em có, vì sao không ai cho em thêm chút thời gian, không cho em dù chỉ một cơ hội? Em luôn muốn chứng minh mình ưu tú hơn tất cả, nhưng đi sai đường, cuối cùng có được chỉ là một thân thương tích ... Em không biết chị có hối hận không, nhưng em sẽ hối hận, hối hận vì không giữ được chị, giờ em có muốn cũng không có năng lực.”
Tình cảm cũng giống như vụ án, đều phải buông vũ khí trước hiện thực, cũng giống như đối diện với mệnh lệnh và an bài từ bên trên, y luôn kháng cự, muốn nghịch chuyển, kết quả là lực bất tòng tâm, vận mệnh của nhân vật nhỏ tự hồ đi tới điểm chung giống nhau: Chấp nhận số mệnh.
Giản Phàm chấp nhận rồi, nhưng không kìm được nhớ nhung trong lòng mới tới gặp lần cuối.
Tương Địch Giai không nói gì, vì nói gì chăng nữa cũng không vãn hồi được biệt ly sắp tới.
Hai người yêu nhau chỉ còn biết nhìn nhau, cho dù là vứt bỏ mọi nhãn quảng thế tục, cũng không thể phá được rào cản giả đình, khóe mắt Tương Địch Giai ươn ướt, giống như lúc ở bệnh viện nhìn chàng trai mình yêu thương trọng thương hôn mê, muốn khóc lại không khóc ra được, yêu thương ôm đầu người yêu, đặt lên vai mình.
Khẽ dựa vào nhau, nhớ nhung ngày ngày đêm đêm, không bằng một tích tắc ở bên nhau, nước mắt long lanh, bị Tương Địch Giai lặng thầm nuốt vào sau lưng Giản Phàm.
Giản Phàm cầu xin những vị thần mà y không tin làm thời gian đóng băng lại, cứ thế ôm chị Tương trong lòng, không có nỗi đau như muốn xé toạc tim gan, chỉ có tình ý miên man truyền quả tim mỗi người, dù là biệt ly, khoảnh khắc ở bên nhau luôn mỹ hảo như thế.
Trên đời không có thần thánh nào, vì thế tiếng loa nhắc nhở chuyến bay 315 đi Bắc Kinh sắp cất cánh, Tằng Nam chạy rằ, tới gần muốn nhắc, không đành lòng lên tiếng.
Tách nhau ra rồi, Giản Phàm móc túi lấy ra một cái hộp cỡ nhỡ đưa Tương Địch Giai, không nói chia tắy, nhưng là lần chia tấy cuối cùng.
“ Cái gì thế?”
“ Hoa bách hợp, chị thích nhất mà.”
“ Hoa sao?” Tương Địch Giai nhìn cái hộp, chẳng giống vật đựng hoa:
“ Em làm hoa biến thành món ăn rồi, bách hợp rằng hướng dương, dùng cánh hoa tẩm giả vị, rằng ba lần, giòn lắm, nhất định có thể ăn ra vị của hoa bách hợp ... Hoa nở chỉ có một tích tắc, giữ vị nó lại mới lâu dài, một loại kỹ thuật trong nấu ăn gọi là hoa soạn ... Khi nào thấy thèm ăn gì, nói với em, em gửi cho chị ... Đi đi, đừng để lỡ chuyến bay.” Giản Phàm mỉm cười, suốt hai ngày quả luôn nghĩ nên tặng chị ấy cái gì, cuối cùng là tặng món ăn:
“ Ừ.” Tương Địch Giai mỉm cười, xoay người một cái lén lau đi nước mắt, đi nhanh về phía trước, đứng cùng người nhà, đi vào bước lại một lần quảy đầu, lần cuối cùng, tích tắc cô biến mất để lại một nụ cười thật tươi.
Chớp mắt đẹp đế nhất ấy vĩnh viễn ở lại trong tim Giản Phàm, cho dù người đã lên máy bay bay đi mất rồi.
“ Đi thôi, tôi tiễn anh.”
Giản Phàm cứ ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn máy bay đã không còn bóng dáng đâu nữa, chị Tương đi rồi, một nửa linh hồn của y cũng đi mất rồi, không bao giờ còn toàn vẹn được nữa, đứng ngây ra tới khi một tiếng nói làm hồi tỉnh, khẽ thở dài lầm lũi cúi đầu bước đi, được vài bước lại không cam lòng quảy đầu nhìn bầu trời đầu hạ, rất trong, chỉ có một màu xanh nhạt mênh mông tới hết tầm mắt, chị ấy đi thật rồi.
“ Đi thôi, cách thành phố mười mấy km đấy, anh coi như bắt tắxi, tính tiền theo km nhé?” Xe dừng lại bên cạnh Giản Phàm, Tằng Nam thúc giục:
Giản Phàm im lìm mở cửa xe bước lên, ngồi vào ghế phụ lái, hạ ghế ngồi xuống thấp nhất, nằm trên đó.
“ Đừng có đa sầu đa cảm như vậy, kỳ thực dù nước ngoài cũng đâu có xâ. Cần gì như vĩnh viễn cách biệt ấy, nhớ chị ấy thì lên máy bay đi một chuyến ... Bây giờ à, trong nước ngoài nước bay quả bay lại suốt ngày. Giản Phàm, kỳ thực bác Thân yêu cầu không cao đâu, chủ yếu là vì thấy cái nghề của anh không an toàn, khi tìm hiểu anh thấy anh không bị thương thì cách ly, kỷ luật, cho nên hôm đó cố ý khích anh ... Tất nhiên thu nhập cũng là nhân tố trọng yếu, người làm mẹ ai muốn gả con cho một người ... Anh nói đúng không?” Tằng Nam bỏ cách một đoạn, cảm thấy từ đó không hay:
“ Một thằng nhà quê nghèo kiết xác chứ gì? “ Giản Phàm khinh bỉ, nói cho cùng là vì tiền, còn kiếm cớ dát vàng lên mặt, bà ta sợ đi rồi thì mình lợi dụng bộ cảnh phục làm khó Cửu Đỉnh nên khéo léo quả Tằng Nam chuyển lời cho mình thôi, chẳng thèm nghĩ cũng biết:
Nếu bà ta thực sự đơn giản vậy thì đã tới nói với y rồi, cần gì nhờ Tằng Nam chứ?