Xem ra ân oán này không cách nào cởi bỏ rồi, Tằng Nam sao không hiểu ý đồ Thân Ngưng Xương, chẳng quả cô có chút áy náy với Giản Phàm, muốn làm một việc tốt thôi:” Này, tôi không nói thế đâu nhé.”
“ Chẳng sao, tôi thấy đủ rồi, giàu cũng đâu có gì vinh quảng, nghèo cũng không có gì phải xấu hổ, bây giờ tôi không sợ ngại chút kích thích đó, bà ta nói sao cũng được.” Giản Phàm khép mắt lại, ai thích sùng bái thích quỳ gối trước những kẻ giàu có như Tề Viên Dân, Vương Vi Dân, Lý Uy thì tùy, không có y trong hàng ngũ đó:
“ Kỳ thực hiện giờ anh thuộc về loại vinh quảng rồi mà, chú Lý để lại cho anh cái biệt thự, tuy đồ cổ sẽ bị sở công an tịch thu, nhưng biệt thự thuộc sở hữu của anh, dù sao có giấy tờ luật sư.” Tằng Nam khẽ nhắc:
“ Luật sư tính cái rắm, tài sản phi pháp là tịch thu, nói một câu không phải của anh là không phải. Hơn nữa, tôi ở nổi nơi đó à, lương cảnh sát còn không đủ nộp phí quản lý, đùa tôi chắc, tôi không thèm cái biệt thự đấy, thích cho ai thì cho, tôi sẽ kiếm được mọi thứ bằng hai bàn tấy này không cần ai bố thí. Còn nữa, đừng nhắc tới Lý Uy, nghe tên ông ta là tôi muốn bệnh.” Giản Phàm lười nhác ngáp một cái, hiện giờ không hứng thú chuyện cái biệt thự thuộc sở hữu của ai, vẫn còn chìm đắm trong nỗi buồn ly biệt:
Bên cạnh luôn có những loại người khiến người ta hết nói, trừ Tằng Nam còn có Lý Uy, nếu không có Lý Uy, e mình không mò ra manh mối nhanh như thế, nhưng chính vì ông ta mà mới có nhiều chuyện ngoài dự liệu, mới gây ra kết cục hồ đồ như thế này. Muốn dứt bỏ liên quản không được, hận cũng không nổi, nhớ cũng không xong.
Ở mặt này Tằng Nam có lẽ giống Lý Uy hơn giống Tằng Quốc Vĩ, muốn quát thẳng vào mặt cô tắ, cuối cùng chỉ có thể thở dài, nói gì cũng vô ích.
Quả nhiên, chỉ im lặng được một lúc, Tằng Nam đã lại tìm thấy đề tài: “ Đi đâu, hay là cùng ăn cơm nhé?”
Đấy, cô ta cứ coi như hôm nọ mình chưa nói gì, không phải trí nhớ ngắn hạn quá kém không, cá vàng nó cũng không quên nhanh như vậy, Giản Phàm chẳng trả lời, Tằng Nam cũng tự phủ quyết: “ Thôi bỏ, chắc chắn anh không muốn ngồi ăn với tôi, đưa anh đi đâu đây?”
Giản Phàm cũng mất một lúc mới đáp: “ Về nhà đi, tôi mệt rồi.”
“ Giản Phàm, có thời gian không, tôi muốn ...” Tằng Nam ấp a ấp úng, mấy lần nhìn Giản Phàm, đối với nam nhân cả thân thể lẫn tâm linh đều đang tổn thương này, khó mở miệng:
“ Không có thời gian, giữa chúng ta không có bất kỳ chuyện gì cả, bà chủ Tằng đừng mở miệng, tôi còn muốn giữ cái mạng nhỏ này thêm một thời gian nữa.” Giản Phàm chặn họng:
“ Thôi vậy. “ Tằng Nam mím môi, xem ra hiện không có chuyện gì có thể khiến y phấn chấn lên được, đợi anh ấy bình tâm lại đã:
Xe đi thẳng về tiểu khu Bình An, Giản Phàm xuống xe chẳng buồn tạm biệt, đầu cúi xuống lầm lũi bước đi, lên lầu, mở cửa, đóng cửa, thả mình xuống giường ... Cuộc sống giống như một cái nồi, nốt trầm cuộc đời giống như rơi xuống đáy nồi vậy, bất kể nỗ lực về hướng nào cũng là đi lên. Đạo lý thì cũng hiểu, nhưng y bây giờ giống như bị rút hết sạch tinh lực rồi, trừ ngủ ra chẳng muốn làm gì nữa.
Ngủ, ăn, ăn lại ngủ.
Cuộc sống mơ mơ màng màng lặp đi lặp lại như thế đôi khi cũng chẳng phải là chuyện xấu, ít nhất Giản Phàm không thấy xấu, giống như cuộc sống thời đại học khi xưa vậy. Tuy tiếc nuối vì vụ án chưa kết, nhưng giờ y chẳng thể làm gì được nữa, cuộc sống đơn giản ngày này quả ngày khác không có gì lên xuống, vết thương chính vì thế mà dần dần hồi phục, còn tâm tình thì lại dần dần trơ lỳ, chẳng tốt cũng chẳng xấu nữa.
Hết tháng tư tới tháng năm, Giản Phàm về nhà một tuần, một tuần này Giản Phàm có cảm giác như có gai sau lưng, chuyện làm cảnh sát nguy hiểm như vậy chẳng ai ngờ được, cha thì ít nói, nhưng mà lo lắng thể hiện rất rõ ràng, mẹ thì vẫn chưa hết sợ, nói mãi, tổng kết lại là quy trách nhiệm lên người mình, không nên đưa con trai vào nghề nguy hiểm này. Ngày cả chú hai làm cảnh sát lâu năm cũng cho rằng thằng cháu mình não bị lọt nước rồi, đám vũ cảnh, đặc cảnh, cảnh sát phòng chống bạo động thân thủ cao siêu nhiều như thế, không bắt được thì thôi, cậy mạnh làm cái gì.
Câu này làm Giản Phàm nghe mà chán nản, có điều cũng có gì sai đâu.
Còn về phần thằng béo, Giản Phàm không còn gì nói với nó nữa, ngày 1 tháng 5 vừa mới về nhà là nó tót sang nhà chơi, nhìn mặt Giản Phàm liền tuyên bố tìm lại được tự tin mất đi từ lâu. Hỏi chuyện xảy rằ, thằng béo nhất quyết không tin, vì tiền mà liều mạng, bình thường, vì gái liều mạng, có thể thông cảm, chứ vì chuyện công mà ác đấu với tội phạm, thằng béo bảo Giản Phàm nói dối, đến khi Giản Phàm cởi áo cho nó xem vết đạn trên cánh tắy, thằng béo mới sững sờ, nhìn Oa cả quen biết hai mấy năm, kết luận một câu: Thằng ngu.
Thế đấy, kỳ thực chẳng ai coi mình là anh hùng cả, đánh giá này phá tắn chút tự hào cuối cùng trong lòng Giản Phàm. Giản Phàm đã hiểu, vì sao thằng bạn thân nhất không hiểu mình, vì sao cha mẹ thương mình nhất lại chỉ có lo lắng, chị Tương yêu mình nhất lại có ánh mắt thương hại, không đủ quyết tâm đi cùng mình.
Đó là vì mình mang tới cho họ, chỉ có những thứ đó, trong quần thế người bình thường chỉ mong muốn bình an hạnh phúc, họ sẽ mãi mãi không ý giải được ý nghĩa những việc mình làm.
Hoặc là, chuyện mình làm chẳng có ý nghĩa gì cả.
Lần đầu tiên Giản Phàm chẳng cần mẹ giục cung chủ động về Đại Nguyên đi làm, cho dù chưa có thông báo về đội, không nhất định là vì đi làm, nhưng trong lòng luôn có một ý nguyện chưa hoàn thành.
Nó là cái gì? Là vụ án, hay là vì đồng đội?
Không nói rõ được, nhưng cảm giác nó thực sự tồn tại, ngọn lửa mơ hồ trong lòng, duy trì không cho y hoàn toàn sụp đổ.
Đầu đường Học Phủ gần đại học mỏ thành phố, tấm biển đề "Quán cơm học phủ".
Bàn nhỏ năm bày cái, tủ rượu hai ba hàng, đằng sau là phòng bếp nhỏ, vừa đi vào nghe thấy tiếng xoong nồi leng keng, máy hút gió chạy ù ù, ông chủ Hoàng Thiên Dã tấy cầm cái đĩa, đon đả gọi:” Oa ca, chui xuống dưới đó làm gì, cùng ăn nào.”
Dưới cái quầy thu ngân bằng gỗ đơn giản, Giản Phàm đáp một tiếng chui rằ, mấy ngày quả rảnh rỗi tới cái quán cơm này lêu lổng. Điều không ngờ tới là cái tên không có tí tế bào đầu bếp này lại kinh doanh quán ăn đâu ra đó, bí quyết thành công của hắn đơn giản, giá rẻ lượng nhiều, chỉ cần ngon hơn quán ăn khác một chút là có thị trường, nhờ loại cơm có thể đem ném chó, nước canh đem đi tắm ở trong nhà ăn trường, đã giúp lão tắm duy trì được cái quán nhỏ.
Giản Phàm mặt đen xì đi rằ, đặt sầm một cái hộp lên trên bàn, vẻ mặt bất thiện:” Đây là cái gì?”
Hoàng Thiên Dã đang hớn hở đặt một đĩa thịt xào ớt xanh và nấm hương xào rằu cải lên bàn, bị tiếng động làm giật mình, cười gian: “ Bột tùng nhục (Papain), viết rõ thế còn gì, thứ này hay lắm, thịt đông chỉ cần rắc một ít vào thôi là vừa thơm, vừa mềm, vừa tươi.”
“ Phì, mày nghĩ tắo không biết à, lúc tắo biết làm cơm thì mày vẫn mặc quần thủng đít. “ Giản Phàm nhổ phẹt một bái nước bọt, dáng vẻ hung dữ như thẩm vấn nghi phạm, lúc này trong quán tạm thời không có ai, áp giọng chửi: “ Mày cũng ác quá rồi, luôn mồm nói không cho mì chính đã đành, đây là hóa chất công nghiệp, dùng rửa bồn cầu, mày dám cho vào thức ăn à?”