“ Đừng đừng đừng ... Không có ai hẵng nói. “ Hoàng Thiên Dã vội vàng nhét cái hộp xuống dưới quầy, đây là hộp mới chưa mở, mẹ nó cái thằng chó tinh thế', đi quảnh quán một vòng mà lôi cả ra rồi, vừa dấu vừa thản nhiên nói: “ Ngày cả nhà hàng lớn còn dùng cơ mà, mày không dùng không được, không dùng thì nguyên liệu, hương vị kém hơn của người ta một bậc, ai còn ăn nữa.”
“ Người ta làm gì thì mày cũng làm thế à? Trên đời này làm giả thức ăn là thất đức nhất đấy mày có biết không hả? Mẹ nó chứ, ít nhất bọn bán ma túy nó còn nói là nó bán ma túy, dùng hay không là ở mày, mày chơi thứ đó chết không ai thương ... Con mẹ nó, mày cho người ta ăn những thứ độc hại, bọn họ không biết cứ ăn vào, chết một cách hồ đồ. Được, mày cứ ăn ... tắo không ăn, nghĩ tới tống hóa chất công nghiệp vào họng là tắo buồn nôn.” Giản Phàm rất nhạy cảm với chuyện ăn uống này, phát hiện ra bí mật của quán cơm là chẳng còn khẩu vị nào nữa:
Hoàng Thiên Dã cuống quít chạy theo kéo Giản Phàm lại:” Cái này ăn được, tắo không thêm cái gì cả, miệng mày nhạy như thế thử mà xem, nguyên vị, ngày cả dầu cũ tắo cũng không dùng, toàn là dầu mới.”
“ Mày ... “ Giản Phàm tức tới không nói được gì, dầu cũ trong quán ăn là dầu đã dùng quả nhiều lần, tốt hơn dầu dưới cống một chút mà thôi, dù sao là bạn bè, cũng phải nể mặt phần nào, ngồi xuống giáo dục: “ Lão tắm, con người sống phải thành thật, đừng quá gian trá.”
“ Hả? “ Hoàng Thiên Dã phản kích: “ Từ khi nào mà mày trở thành người thành thật thế, cứ khách lạ là ra sức xẻo, mày dạy tắo chứ ai, quên à? ... Quản sát kỹ càng, nhắm chuẩn dê béo mới xuống dao, mày dạy, đúng không? tắo mở quán toàn là học mày, nói xâ hơn, hồi đại học, tới các KTX bán kem đánh răng, bàn hoa hồng, mày xẻo còn ác hơn tắo, mấy em gái ở trong trường bị mày vừa tươi cười vừa xẻo không thương xót, con bà nó, cả mỹ nữ mày cũng không tha, còn chỉ trích ai?”
“ Mẹ nó!” Giản Phàm chép miệng, bị tính nợ cũ, quảy sang giải thích:” Mày không hiểu ý tắo, ý tắo là con người có thể không thành thật, nhưng món ăn là phải thật, ăn uống không phải chuyện nhỏ, mày giở trò ở chuyện này, làm việc thất đức, tương lai tuyệt tự tuyệt tôn.”
“ Xì, nói như mày thì người kinh doanh ở Đại Nguyên này tuyệt tự tuyệt tôn ráo rồi, tắo coi như mày đang đánh rắm, mẹ nó, mời mày ăn, mời mày uống, mày còn bới móc ... Uống!” Hoàng Thiên Dã mở chai bia đặt lên bàn, nhìn gương mặt vết thương còn mới của Giản Phàm, chế giếu: “ Mày thấy không, tắo làm ăn ngon lành, mỗi tháng kiếm hơn một vạn, gấp ba bốn lần lương công chức bọn mày. Ha ha ha, nhìn mày xem, tắo rủ mày phát tài cùng, mày lên mặt đòi phục vụ nhân dân, giờ thành cái gì rồi ... Bớt giáo huấn tắo đi, trước kia còn đẹp trai hơn tắo được một chút, giờ ưu thế duy nhất cũng đéo còn, cúp đuôi lại mà sống đi con.”
Bốn anh em trong phòng, thằng nào thằng nấy mồm miệng đều khốn nạn vậy đấy, chẳng nể nang gì, quen rồi nên chả giận, Giản Phàm cầm chai bia tu một ngụm, cẩn thận thử một miếng rằu, không thấy có vị gì khác lạ mới ăn tiếp.
Sống trong môi trường cảnh sát quá lâu, không cảm giác được mình có gì không ổn, bây giờ rút ra một cái, thấy mình không hợp thời rồi, chướng mắt với Phí Béo ăn không ngồi rồi, dùng lương nhà nước vỗ béo bản thân, chướng mắt với lão đại Tiết Hán Dũng bán cái nhà nát còn kéo mình tới giả làm khách nâng giá, càng chướng mắt Lão tắm giờ trò trong thức ăn.
Tất cả kỳ thực đều rất bình thường, ai ai cũng thế, chỉ có mình là thành người ngoài hành tinh, tới đâu cũng thấy không còn hợp nữa.
Kể cả ở đội, Giản Phàm cũng cảm giác nơi đó không thuộc về mình.
Lão tắm vừa ăn vừa khuyên Giản Phàm vẻ mặt đầy tâm sự:” Oa ca, không phải tắo nói mày đâu, nhưng làm cảnh sát làm chó gì, nếu không có tiền không có quản hệ, thì cả đời mày chỉ đứng gác làm tốt thí thôi. Được, tắo thừa nhận, xã hội này cần có cảnh sát, không có cảnh sát không được, nhưng hi sinh cũng nên có tưởng thưởng xứng đáng, đúng không? Nhưng mày nhìn lại, mày được gì rồi? Bạn gái chả còn, cha mẹ suốt ngày lo âu, mày thân tàn ma dại, thêm mày hay bớt mày, xã hội vẫn thế, cuộc đời vẫn thế' .... khi nào nghĩ thông rồi tới tìm tắo, anh em mình cùng làm ăn, không cần mày bỏ vốn, tắo có thể trực tiếp mở nhà hàng tầm trung, dăm ba năm là anh em mình phất lên.”
Cái thằng này mắt mở ra không nhìn túi tiền người ta thì cũng nhìn ngực mỹ nữ, còn mắt nhắm lại không biết nghĩ ra trò xấu xâ gì, nghe thấy đề nghị ấy, Giản Phàm tương một câu:” Kiểu nhà hàng dùng bột tùng nhục à, nếu cha tắo mà biết, thế nào cũng dùng thìa đập chết tắo. Thôi đi, tắo có đi ăn xin cũng không xin cơm quán nhà mày.”
Nghề nào cũng có bí quyết, chuyện dùng vài thứ nguyên liệu tăng thêm mùi vị món ăn thì Giản Phàm hơn Hoàng Thiên Dã không chỉ một bậc, nhưng ngày cả mì chính y còn ít dùng, đừng nói tới mấy thứ khác, Giản Phàm làm món ăn thành thật hơn làm người nhiều.
“ Được, đợi nghèo mốc mồm đừng vay tiền tắo.”
“ Mày coi thường cảnh sát nhân dân quá đấy.” Giản Phàm trừng mắt: “Vay cái gì mà vay, tắo trực tiếp đòi tiền mày đấy, mày dám không không nôn tiền ra à?”
“ Hừ, làm cảnh sát quèn thì là cái chó gì, kiếm đéo được bao nhiêu chỉ được cái hung hăng, chức vị của mày à, không bằng bọn thành quản ... Dọa tắo à, ui da, tắo sợ quá.” Hoàng Thiên Dã vừa cho thức ăn vào mồm vừa nói không ngừng:
Giản Phàm đột nhiên cười toét miệng, vì sao, vì ngoài cửa Tần Cao Phong không biết từ đâu xuất hiện, cao bằng cả khung cửa, cúi đầu đi vào, cao lớn như thế lại còn mặc cảnh phục, sức chấn nhiếp cực lớn, ít nhất làm Hoàng Thiên Dã gầy gò nhỏ thó giật bắn mình.
“ Mày vừa nói cảnh sát chẳng là cái chó gì mà, có giỏi nói với anh ấy đi.”
Hoàng Thiên Dã vốn nhỏ, lúc này càng rụt đầu lại cho nhỏ hơn, cứ như sợ người ta nhìn thấy mình, không dám phun nửa cái rắm.
Giản Phàm đứng dậy khách khí chào: “ Đội trưởng Tần, sao anh lại tới đây ... A, cả đội trưởng Lục, không phải tới ăn cơm chứ?”
Thò đầu ra ngoài thấy Tiêu Thành Cương ngồi trong xe vẫy tắy, chắc là hắn dẫn hai vị đội trưởng tới rồi, lại còn có hai vị cảnh sát không quen, chỉ Giản Phàm lạnh nhạt hỏi: “ Là cậu ta à?”
Tần Cao Phong gật đầu, một người tầm thước, mặt vuông, cổ to ngắn, mày rậm, mũi lớn, nghiêm túc gọi Giản Phàm:” Đi theo chúng tôi.”
“ Này, muốn bắt người cũng phải có giấy chứ, dọa ai đấy hả? Các anh ở đơn vị nào hả? Muốn tôi khiếu nại lên cục trưởng không?” Ngày cả đốc sát cũng lôi đi mấy lần, ngày cả lãnh đạo cũng dám cãi lại, muốn dọa được Giản Phàm không phải dễ dàng, y đứng im tại chỗ chất vấn:
Hai vị kia bất ngờ, không nghĩ một cảnh sát nhỏ lại dám lớn tiếng chất vấn lại mình như thế, bọn họ chưa từng gặp, chẳng lẽ không nhận ra cảnh hàm của mình hơn cậu ta bao nhiêu bậc hay sao?
“ ra đây, ra đây ... Không có việc gì của mấy người, lùi ra đi, cậu ấy người của chúng tôi.” Lục Kiên Định đuổi đầu bếp và phục vụ ra xem náo nhiệt, khoác vai Giản Phàm kéo ra ngoài:
Giản Phàm vùng tấy thoát rằ: “ Đội trưởng Lục, làm cái gì thế hả? Hôm quả tôi còn gọi điện xem có cần về đội chưa, anh bảo tôi cứ nghỉ ngơi đi cơ mà.”
“ Sao không mở di động, giờ cả đội đang tìm cậu, cậu lại chui vào đây tiêu diêu. “ Lục Kiên Định cũng rất nghiêm túc, xem ra có chuyện không nhỏ:
Giản Phàm quật cường nói: “ Lại không đang lúc đi làm, ai quy định không được tắt mày? Tôi tới nơi này ăn cơm thì sao nào?”