“ Được, được, cậu lúc nào cũng có lý, đi theo, theo hai đồng chí trên tỉnh.”
Lục Kiên Định đẩy Giản Phàm:
Té ra là trên tỉnh, thảo nào vênh váo thế, mẹ nó muốn mình đi là đi à, Tần Cao Phong hiểu tính Giản Phàm hơn, vỗ vai: “ Đi nào, lên xe rồi nói.”
“ Cao Phong, vậy anh đưa cậu ta đi nhé, tôi và Thành Cương về.” Lục Kiên Định tìm được người là yên tâm rồi, không muốn dây dưa với Giản Phàm, nói xong là lên xe chuồn luôn.
“ Chi đội trưởng buổi trưa hạ lệnh tìm cậu, trên tỉnh có nhiệm vụ đặc thù, cậu cân nhắc một chút.” Tần Cao Phong cùng Giản Phàm lên xe, được hai vị kia gật đầu mới nói tiếp: “ Có người muốn gặp cậu, tình huống rất đặc thù, cậu nên chuẩn bị tâm lý.”
“ Ai, mà ghê gớm thế?”
“ Tề Thụ Dân.”
“ Ha ha ha ha.” Giản Phàm thình lình nghe cái tên này, ngửa mặt cười lớn, cảm giác hết sức tức cười:” Tôi lại tưởng sở trưởng công an tỉnh muốn gặp tôi chứ, Tề Thụ Dân mà xứng bày ra thế trận này à?”
Vị ngồi ở ghế phụ lái thấy Giản Phàm không hề nghiêm túc, quảy đầu lại nhìn y rất bất thiện, Giản Phàm không coi ra gì, chỉ nói chuyện với Tần Cao Phong: “ Giờ hắn là nghi phạm, đâu tới lượt hắn muốn làm gì thì làm, với lại gặp tôi làm gì?”
“ Lát nữa sẽ biết.” Tần Cao Phong chỉ trả lời đúng một câu rồi ngậm miệng:
Điểm đến là nơi huấn luyện đặc cảnh, cách công viên Tra Sơn không xâ, đi vào có người cầm súng đứng gác, khu huấn luyện không rộng lắm, bên trong loáng thoáng nghe tiếng cho sủa. Giản Phàm đoán là chỗ huấn luyện cho nghiệp vụ, nhưng xuống xe nhìn thấy hai tầng trạm gác là hiểu, đây là nơi bảo mật, chuyển tổ chuyên án ra đây là một biện pháp thường dùng khi phá án, là chuyện bất đắc dĩ.
Tới trạm gác là Tần Cao Phong không thể đi vào được, tiễn chân Giản Phàm, đi quả cửa tầng một còn có máy quét điện tử, tới đồng hồ, ví tiền cũng kiểm tra, di động bị tịch thu. Đợi một lúc rồi theo hai cảnh sát không nói năng gì kia lên phòng hội nghị tầng 3, trừ Ngũ Thần Quảng ra thì không biết ai cả, chen chúc hai mấy người ngồi quảnh bàn hội nghị, lại họp, Giản Phàm cười nhạt, đây là sở trưởng của bọn vô dụng, họp!
“ Đây chính là Giản Phàm, hình cảnh của đội trọng án, là người Tề Thụ Dân muốn gặp ... Nào, lại đây ngồi.” Ngũ Thần Quảng vẫy tấy Giản Phàm một thân thường phục ngồi bên cạnh mình:
Một đám cảnh sát ít tuổi nhất cùng phải trên 30 đổ dồn ánh mắt về phía Giản Phàm, ngạc nhiên, hoài nghi, còn nhìn cả vết sẹo trên má y, nhìn suốt từ đầu tới chân, Giản Phàm điềm nhiên ngồi xuống, chẳng hỏi gì, yên tĩnh chờ đợi.
“ Chủ nhiệm Nghiêm, đi vào chủ đề chính đi, phí mất mấy tiếng rồi, cậu ta rất hiểu vụ án này đấy.” Ngũ Thần Quảng nói với vị cảnh sát trên tứ tuần:
Người kia gật đầu, một vị ngồi hàng trên cùng ấn nút, máy chiếu chiếu ra một người, là Tề Thụ Dân, đang ngồi trong căn phòng trống, mắt nhìn chằm chằm camera giám sát.
“ Đồng chí Tiểu Giản, Tề Thụ Dân sau khi bị chi đội đồng chí bắt về quy án, bị thương không nhẹ, mất hai mấy ngày mới có thể vào giai đoạn thẩm vấn. Hiện giờ tình hình của hắn đã tương đối ổn định, sở điều các thẩm vấn viên các cơ quản trực thuộc tiến hành thẩm vấn hắn, từ 26 tháng 4 tới nay đã 3 tuần, tạm thời không có tiến triển, nghi phạm đề xuất yêu cầu, muốn gặp cảnh sát dụ bắt mình ... Tổ chuyên án cho rằng đây là cơ hội đột phá phòng tuyến tâm lý của hắn, sau khi xem tài liệu đồng chí thẩm vấn Tôn Trọng Văn, và cuộc nói chuyện với Tề Thụ Dân, trải quả thảo luận, đồng ý để đồng chí gặp hắn, rất đơn giản, nhiệm vụ của đồng chí là nói chuyện với hắn.”
Đơn giản? Tốn những 3 tuần thẩm vấn mà vẫn nói ngu như vậy được, Giản Phàm nhìn vị chủ nhiệm họ Nghiêm, vì đội mũ cảnh sát lâu năm mà tóc thành nếp, ai cũng nhìn ra đây là cảnh sát tư cách lão thành. Giản Phàm đang suy nghĩ vì sao Tề Thụ Dân đưa ra yêu cầu này, không trả lời, chủ nhiệm Nghiêm hỏi lớn hơn:” Đồng chí Tiểu Giản, thế nào, có vấn đề gì khó xử à?”
“ Có, tôi có thể không làm được không?”
Giản Phàm đột nhiên hỏi một câu làm toàn bộ sững sờ, tỉnh trực tiếp bố trí nhiệm vụ cho cảnh sát cơ sở, cơ hội ngàn năm có một, ai chẳng mừng rỡ, vậy mà chàng cảnh sát này lại từ chối thẳng thừng.
“ Lại bày trò gì thế, cấp trên giao nhiệm vụ thì phải hoàn thành.” Ngũ Thần Quảng nghiêm mặt mắng:
Giản Phàm đứng dậy kinh lễ, xoay mặt về phía chủ nhiệm Nghiêm đột ngột đưa yêu cầu:” Báo cáo, để tiện hoàn thành nhiệm vụ, tôi yêu cầu tham giả vào tổ chuyên án, xin được phê chuẩn.”
“ Chuyện này.” Chủ nhiệm Nghiêm nhíu mày:” Tổ chuyên án do sở tỉnh trực tiếp chỉ huy, phải được tổ trưởng là phó sở trưởng Mạnh phê chuẩn.”
“ Báo cáo, tôi tiếp nhận vụ án này từ tháng 10 năm ngoái, cho tới nay đã bám theo đám người này 8 tháng rồi, kẻ nào moi ra được, kẻ nào có thể bắt được, tôi đã bắt cả moi cả rồi, tôi tự nhận hiểu vụ án này hơn bất kỳ ai, tôi hiểu nghi phạm hơn cả chúng hiểu bản thân, tôi có thể thẩm vấn được chúng. “ Giản Phàm dõng dạc nói, nhìn thẳng vào vị cấp trên không rõ tên, giọng kiên định: “ Xin cho tôi vào tổ chuyên án.”
Hàm ý rõ ràng, không cho tôi vào thì khỏi thương lượng.
Đám cảnh sát trong phòng sau thoáng bất ngờ thì châu đầu ghé tai thì thầm, người tỏ vẻ khó chịu vì biểu hiện khác người của y, người thì hoài nghi, cũng có người gật gù tán thưởng cho tinh thần này, tuy là rất ít. Danh tiếng của Giản Phàm mới lan truyền ở thành phố, trên tỉnh chưa mấy ai biết cảnh sát vô danh này là ai, nhưng được nghi phạm trọng yếu như thế điểm danh, hẳn phải có phân lượng.
Ngũ Thần Quảng nhìn Giản Phàm đứng thẳng như cán thương rõ ràng không có ý chùn bước, đành nói giúp:” Chủ nhiệm Nghiêm, cậu ấy nói không sai đâu, từ vụ án mất trộm ở Phân cục Tấn Nguyên, vụ án đột nhập giết người đường Tần Thủy, vụ án buôn lầu cổ vật 1226, và vụ án lừa gạt ngân hàng, bắt giữ ở Tiểu Chương Hà, đều do cậu ta tham dự, Tằng Quốc Vĩ do cậu ta tìm về, tôi hi vọng tổ chuyên án cân nhắc kiến nghị này.”
“ A, ra là thế ... “ Chủ nhiệm Nghiêm phải nhìn lại chàng cảnh sát trẻ lần nữa, mặt giãn ra một chút, cắt ngang những lời thì thầm trong phòng: “ Chi đội trưởng Ngũ, trước tiên để đồng chí Tiểu Giản, làm quen lại đã, chuyên giả tâm lý đang đợi, chuyện này tôi kiến nghị với phó sở trưởng Mạnh, nếu có thể, tôi cũng rất mong đồng chí am hiểu vụ án tham gia, dù sao chúng tôi mới chỉ tiếp xúc với vụ án này. Mọi người thấy sao?”
Tất nhiên là một đám ủng hộ rồi, sau đó không để phí thời gian, Giản Phàm được an bài tới phòng bên, thì ra chuyên giả tâm lý học là Trương An Lan. Bà già mặt đen nụ cười hiền từ ấy nhìn vết xẹo trên mặt Giản Phàm chỉ cười gật đầu, không hàn huyên bên lề, đi thẳng vào phân tích trạng thái tâm lý hiện thời của nghi phạm, giảng giải nên lựa chọn cách nói chuyện thế nào, cái gì không nên nói.
Lần này chuẩn bị tới tận 2 tiếng, gần 5 giờ chiều mới gặp lại hai cảnh sát lúc nãy dẫn mình vào, lần này trực tiếp dẫn Giản Phàm tới khu tầng lầu bị phong tỏa, hành lang dì dằng dặc sáng choang, không biết có phải nghi phạm trọng yếu của vụ án đều bị giam bí mật ở đây hay không?