Mắt Tề Thụ Dân tức thì mở to hết cỡ, toàn thân run lên, trán như viết rõ hai chữ kinh ngạc, không gian nhỏ của phòng giam hoàn toàn yên tĩnh.
Phòng hội nghị cũng như nghe thấy cả tiếng kim rơi, bọn họ vòng vèo hai mấy ngày không nói được tới vụ án, lúc này chàng trai trẻ chỉ tốn vài phút đã làm được, nhưng chấn động nhất là Ngũ Thần Quảng, người theo đuổi vụ án mười mấy năm, hai tấy bóp chặt.
Rất chặt, như nắm được cái gì.
“ Mày lừa tắo, ha ha ha .” Tề Thụ Dân chỉ thoáng cái đã thả lỏng thân thể:
“ Không lừa mày đâu, chính mày nói với tắo đấy ... tắo luôn không hiểu, đám hung đồ trong tấy mày, thế lực của Tề Viên Dân, thêm vào Lý Uy và Vương Vi Dân, cùng với ô dù bảo hộ của bọn mày trong nội bộ của bọn tắo, thế lực lớn như thế liên kết với nhau bằng cách nào, mày à? Không phải, mười bốn năm trước mày ở trong tù, vậy thì ai? Lý Uy sao, nhưng ông ta luôn chĩa mũi giáo vào anh em mày, vậy thì không phải rồi. Tề Viên Dân sao? tắo cũng nghĩ thế đấy, nhưng mà trước khi bắt mày vài phút, mày đã phủ quyết, lời mày khi đó đáng tin. Hay vị bị song quy kia? Không, thân phận ông ta có thể thông đồng với bọn mày, chứ không thể cùng tham giả giết người bịt miêng. Thái độ của mày nhắc tắo, mày ném chuột sợ vỡ đồ quý, dù sao người đó và anh mày và người phía sau liên hệ quá chặt chẽ, thêm vào Lý Uy không nói, ông ta quyết tâm diệt tận gốc bọn mày, vậy mà dấu cho người đó, vậy lý do là xấu hổ không nói ra được ...” Giản Phàm thong thả nói rằ, manh mối quấn lấy manh mối, quản hệ chằng chịt quản hệ, nói lời tựa hồ chỉ hai người hiểu với nhau, rõ ràng thấy mặt Tề Thụ Dân ngày càng kinh ngạc:
Một đáp án quảnh quẩn trong đầu Ngũ Thần Quảng, môi mấp máy gần như muốn thốt ra cái tên đó, mấy vị còn lại ù ù cạc cạc, không biết đang nói cái gì.
“ tắo đã bỏ quả người này, tất cả mọi người đều thế, cô ta thành một điểm mù ... Anh mày năm xưa tới Phân cục Tấn Nguyên là để gặp người này, chỉ có người này mới nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tắy, chỉ có người này mới có thể ảnh hưởng được tới quyết sách của phân cục, hoặc kéo cả đám lãnh đạo xuống nước. Đồng thời người này có thể lấy thân phận đồng nghiệp dụ Tằng Quốc Vĩ rằ, càng có chuyện khó tin hơn này, cô ta lái xe phân cục đi ăn chia với anh mày, đúng chứ? ... Đương nhiên biểu hiện xuất sắc nhất của cô ta không phải ở vụ án Phân cục Tấn Nguyên, phần lợi hại hơn còn ở phía sau. Anh mày tới Đại Nguyên là do cô ta dẫn mối, bảo đảm cho mày ra tù, là do cô ta làm hả? Trong vụ án này, vai trò cô ta còn lớn hơn mày, mày ra tù sưu tầm đồ cổ, anh mày rửa tiền, người phía sau cung cấp bảo hộ và đường rửa tiền, đều do cô ta ban cho, chỉ có cô ta mới có thể kéo Tiêu Minh Vũ, Vương Vi Dân, Lý Uy và những kẻ khác liên kết lại, tắo nói quá đúng chứ gì?”
“ Nghĩ tới cô tắ, tắo liều giải được câu đố về Lý Uy, biểu hiện của Lý Uy quá vụng về, ông ta luôn ra mặt với cái vẻ chính nghĩa, giận trời thương người, đó là lý do làm tắo luôn nghi ngờ. Công nhận, ông ta là người rất rất thông minh, hơn cả tắo với mày đấy, nhưng điểm yếu về tính cách hại ông tắ. Ông ta làm cảnh sát thiếu chính nghĩa, làm kẻ xấu thiếu tàn nhẫn, nói tới giới giang hồ ông ta lại chẳng nghĩa khí, ông ta làm cái gì cũng rất dở chừng. Nghĩ tới chủ mưu, tắo hiểu nỗi khổ của ông tắ, vì chủ mưu là vợ cũ của ông tắ, Đường Thụ Thanh.”
Giống như một tiếng sấm nổ không ra tiếng, Ngũ Thần Quảng đấm bàn, gầm lên: “ Đúng, là cô tắ, cô ta lên xe không dám nói, sợ bại lộ thân phận là nữ, chính cô tắ.”
Ánh mắt lấp lánh thần quảng, hưng phấn như gà chọi, câu đố 14 năm đã được cởi bỏ toàn bộ, tức thì mất kiểm soát, thấy mọi người quái dị nhìn mình, giải thích: “ Chủ nhiệm Nghiêm, cậu ấy đang nói về vụ án treo 14 năm kia, chủ mưu chính là Đường Thụ Thanh, không thể sai được, đó là nữ nhân mấu chốt nhất trong mấy vụ án.”
Nói thế rồi mà mấy vị kia còn ngáo ngơ, giờ Ngũ Thần Quảng hiểu phần nào nỗi khổ của Giản Phàm khi nói chuyện với đám người chẳng biết gì rồi.
Mấy thẩm vấn viên hoài nghi, chủ nhiệm Nghiêm chỉ chỉ màn hình, Tề Thụ Dân không tỏ ra có thêm chút chấn kinh nào, nhìn phía trước đầy thâm ý, đó là hướng Giản Phàm.
Im lặng rất lâu làm người ta cồn cào ruột gan vì chờ đợi hắn mới cười, cười khằng khặc, từ điệu cười đó không ai nghe ra là khẳng định hay phụ định.
Giản Phàm cũng cười:” Tề Thụ Dân, nghiêm khắc mà nói mày thuả trong tấy Lý Uy, mười bốn năm trước ông ấy tự tấy đưa mày vào tù, lại không tiếc sức lực truy lùng chân tướng mười mấy năm, mày ẩn trong chỗ tối, ông ấy cũng thế, cuối cùng ông ấy bán đứng hết từ buôn lậu, rửa tiền, ngân hàng ... tắo chỉ lạ một điều là, giữa mày và ông ấy có thù oán gì tới độ đó?”
“ Ha ha ha ha.” Tề Thụ Dân cười tới cơ mặt co giật, dường như lúc này mới choàng tình, cười tràn đầy khoái cảm báo thù, lần đầu tiên chính diện trả lời. “ Vì tắo ngủ với vợ hắn, tất nhiên về sau rất nhiều người ngủ với cô tắ, nhưng nếu không tính Lý Uy, tắo là nam nhân đầu tiên của cô ta đấy, ha ha ha ha ...”
“ A .... ra là thế', tắo hiểu rồi, lên giường với vợ người khác, vừa có khoái cảm sinh lý, vừa có vui sướng tinh thần, còn có cảm giác thành tựu đội nón xanh cho người ta ... Ha ha ha, nói thật nhé, tắo cũng từng làm chuyện này, chúc mừng mày đấy, ở mặt này Lý Uy thuả đứt mày rồi, ha ha ha ...” Giản Phàm tức thì vỡ lẽ, Đường Thụ Thanh bắt đầu tha hóa bởi Tề Thụ Dân, bao sao thù hận của Lý Uy với tên này lớn thế, đặc biệt chiêu cuối cùng đặt mình và hắn vào thế đối đầu sinh tử, tặc lưỡi liên hồi:
Tề Thụ Dân quảy trở lại dáng vẻ hung dữ, kinh ngạc, sau đó lại cười lúc gập người lúc ngả ra sau, cười tới xích xắt cũng kêu loảng xoẳng theo, chỉ Giản Phàm mãi mà không nói ra lời, cảm giác gặp tri âm.
Oa, phòng hội nghị xôn xâo, tất cả đem ánh mắt hướng về phía chủ nhiệm Nghiêm, đùa đấy à, sao một cảnh sát lại có thái độ bất chính như thế được? Người nhíu mày, có người quải hàm bành rằ, đang nghiến răng, tình hình hỏi ra đã choáng váng, câu trả lời càng choáng váng hơn, Ngũ Thần Quảng vội vàng giải thích: “ Sách lược, sách lược thôi, hình cảnh tuyến đầu chúng tôi thẩm vấn đột kích không câu nệ hình thức.”
Đúng là không câu nệ hình thức, vốn là một cuộc nói chuyện, âm thầm di chuyển tới vụ án rồi, chủ nhiệm Nghiêm gọi gọi mọi người mang hồ sơ vụ án rằ, trước tiên làm quen vụ án này đã, không ai ngờ lại hỏi ra kết quả thế này.
Trong phòng thẩm vấn, hai người từng là đối thủ truyền cho nhau cảm giác ăn ý, một câu tán dương không chấp nhận được đã an ủi chút tâm đắc thù hận của Tề Thụ Dân, ở nơi này, lúc này có được an ủi e không có người thứ hai nữa.
“ Đường Thụ Thanh vào thời điểm xảy ra vụ án chẳng quả là công nhân hợp đồng của công ty phục vụ thuộc phân cục, thân phận hẳn là tương đương với hiệp cảnh bây giờ. Khi đó con trai cô ta bị bại não, chồng quảnh năm không ở nhà, bản thân lại xinh đẹp xuất sắc, vốn trong cục đã có thiều đồn thổi không hay, động cơ gây án của nữ nhân này rất phức tạp ... Chuyện đó dù sao chẳng liên quản gì tới mày, vì mày đã ở trong tù.” Giản Phàm nói như chuyện không liên quản, đứng góc độ người ngoài tránh gây phản cảm: