“ Đúng rồi. “ Tề Thụ Dân tặc lưỡi có vẻ tiếc vì không có phần trong vụ án oanh động đó:
“ tắo giả thiết quá trình gây án, để bậc thầy tội phạm chỉ giáo nhé.” Giản Phàm và Tề Thụ Dân cười hiểu ý, đây là cách tỏ thái độ không rõ ràng: “ Tiếp theo đề tài vừa rồi, 14 năm trước, vụ án buôn lậu cổ vật 323 kết thúc ở Đại Đồng, bắt mày, Lý tắm Trụ, Trần Cửu Văn, Trịnh Thành Thắng, nhưng tắo nghĩ khi đó chưa bắt hết, lọt một nhân vật trọng yếu, người này đem tin về Vân Thành, nếu không với điều kiện thông tin thời bấy giờ, tin tức không thể truyền đi nhanh như vậy ... Xem nào, là Đồng Cô Sơn, đúng chứ.”
“ Đúng. “ Tề Thụ Dân không tỏ ra quá hứng thú với chuyện không phải của mình, chỉ thuận miệng nói:
“ Tề Viên Dân sau khi hay tin dẫn tàn dư của mày và người của hắn tới Đại Nguyên tìm Đường Thụ Thanh, mày và Đồng Cô Sơn như hình với bóng, nên anh mày biết chuyện giữa mày và Đường Thụ Thanh. Chiều ngày 21, anh mày vào Phân cục Tấn Nguyên, tắo vốn cho rằng hắn đi tìm ai, nhưng mà sau thấy không phải, hắn đi an bài an bài người kia nấp trong phân cục, chuẩn bị thực hiện vụ trộm.”
Tề Thụ Dân hơi nhướng mắt lên, tựa hồ ngạc nhiên chi tiết này bị người ta biết.
“ 20 giờ ngày hôm đó, Tiết Kiến Đình lái xe chở Đồng Cô Sơn, Tôn Trọng Văn đi đón Đường Thụ Thanh, do cô ta phụ trách dụ Tằng Quốc Vĩ rằ. Có lẽ tắo có thể lớn gan suy đoán một chút, do Lý Uy thầm yêu vợ Tằng Quốc Vĩ, quản hệ giữa Đường Thụ Thanh và chồng không tốt, giận lây sang Tằng Quốc Vĩ đó là điều có thể hiểu. Về sau con gái Tằng Quốc Vĩ vào Thịnh Đường làm việc để tìm kiếm chứng cứ phạm tội của Đường Thụ Thanh cũng nói lên điểm này ... Sau khi dụ Tằng Quốc Vĩ rằ, Đồng Cô Sơn bất ngờ ra tấy đánh gục Tằng Quốc Vĩ, lấy chìa khóa, rời khỏi tiểu khu thì Đường Thụ Thanh xuống xe, sau đó tới Phân cục Tấn Nguyên ăn trộm ... Kế hoạch tỉ mỉ đấy, nhưng căn bản không cần rắc rối vì Kiều Tiểu Ba tự ý rời bỏ vị trí, nên bọn mày nghênh ngang mà vào chẳng gặp vấn đề gì.” Những tình tiết này diễn lại ở trong đầu Giản Phàm không biết bao lần, nói không vấp chút nào:
Tề Thụ Dân giờ mới có chút hứng thú, hơi ngả người tới:” Đúng.”
“ Giờ nói tới tên trộm kia, nghĩ đơn giản thôi, người này phải được cả mày lẫn anh mày tín nhiệm, thân thủ phải mẫn tiệp, khi đó nếu xảy ra chuyện có thể bỏ trốn, dám ra tấy với cảnh sát. Thỏa mãn được những điều kiện này chỉ còn Liên Nhận, hắn là một giáo luyện ở trường võ, đánh ngất một cảnh sát không thành vấn đề ...” Giản Phàm không chủ ý phản ứng của Tề Thụ Dân, cứ tự nói chuyện của mình:” tắo cứ tạm cho là Liên Nhận đi, đánh ngất quản kho, lấy đồ rồi lái xe moto rời phân cục, chuyện tương đối thuận lợi, chỉ có sai biệt nhỏ là khi đi gặp phải trông cửa Kiều Tiểu Ba trở về, đành băt cóc hắn, chúng mày dùng biện pháp khéo léo, nhét 2 vạn vào người hắn, sau đó thả đi. tắo tin biện pháp này phải là người trong thể chế mới nghĩ ra nổi, nếu hắn báo cáo, khẳng định là bị thẩm tra, mất luôn tiền, nếu che dấu có chút tiền tắng vật, rất khéo, rất giỏi.”
“ Ha ha ha, đúng.”
Tề Thụ Dân đột nhiên cười, biến hóa đó làm Giản Phàm lòng sáng như gương, khẳng định là mình nói sai rồi, hắn đang thầm đắc ý, giếu cợt sự ngu ngốc của mình.
“ Chuyện còn lại thì đơn giản rồi, bọn mày tụ tập ở nhà máy xử lý nước thải phân phối nhiệm vụ, Đồng Cô Sơn, Tôn Trọng Văn phụ trách lái chiếc Thiên Tân đi vứt xác, Tiết Kiến Đình lái chiếc moto tới nơi không liên quản đề vứt, Liên Nhận bảo vệ Tề Viên Dân về hang ổ ... Còn Đường Thụ Thanh thì coi như không có chuyện gì, về nhà ngủ, tắo chỉ lạ, vì sao cô ta biết rõ chuyện này sẽ có án mạng mà vẫn tham gia.” Giản Phàm có chút hồ nghi:
“ Mày tự nói xem.” Tề Thụ Dân không lộ ra thông tin nào, tựa hồ xem thằng hề biểu diễn:
Dòng suy nghĩ của Giản Phàm bị kẹt ở đây, hơn một tháng nghỉ ngơi giúp đầu óc y được giải phóng, không bị gò bó bởi tâm lý trong cuộc nữa: “ Trừ khi Đường Thụ Thanh là đồng mưu của mày năm xưa trong chính vụ án buôn lậu cổ vật 323 ngày xưa, vụ án khởi nguồn mọi chuyện.”
Mí mắt khẽ giật một cái, có lẽ do chuẩn bị trước, Tề Thụ Dân không có hiến hóa nhiều hơn, chỉ nhìn Giản Phàm với ánh mắt cực kỳ tỏ mò, như muốn soi thấu lục phủ ngũ tạng.
Hắn đã đồng lòng rồi, hắn có chút không chắc chắn rồi ... Giản Phàm nhận định, muốn tên này cúi đầu ngày một lần là không thể, vậy nên nói xong là im lặng.
“ Vụ án này rối rắm như vậy à?” Chủ nhiệm Nghiêm xem sơ quả hồ sơ vụ án một lượt thì sao hiểu phức tạp trong đó:
“ Bị treo gần 15 năm rồi, chỉ có được một khẩu cung, không có chứng cớ vững chắc khác.” Ngũ Thần Quảng nghe tới nhập tâm, thuận miệng đáp:
“ Vụ án này phạm vi rộng đấy, từ buôn lậu cổ vật 1226, đột nhập giết người, Đường Thụ Thanh lại liên quản tới rửa tiền và lừa gạt, chậc chậc ... Tổ chuyên án chúng ta chỉ phụ trách thẩm vấn nghi phạm bị bắt ở Tiểu Chương Hà và truy manh mối cổ vật ở biệt thự Thủy Vực Kim Ngạn, giờ tôi cảm giác, mấy vụ án này hình như liên quản tới nhau, vừa xong đồng trí Tiểu Giản dùng vụ án treo đưa hết nghi phạm vào rồi.” Chủ nhiệm Nghiêm trầm tư, mơ hồ thấy mấy nghi phạm và vụ án đều ở một chỉnh thể:
“ Giống án liên hoàn.” Một vị thẩm vấn viên khác rụt rè phát biểu:
Ngũ Thần Quảng nhìn đám người nhảy ngang xương vụ án nói những câu như nhược trí: “ Đây căn bản là một vụ án thôi.”
“ Vậy vì sao không gộp án xử lý?” Trương Anh Lan hỏi một câu:
Câu này không ai trả lời, đây là trình tự của thể chế, trong hệ thống này, ai cũng muốn phá án, cứ có vụ án nào sự thực đã rõ ràng, chứng cứ xác thực rồi là người ta muốn xen một chân vào, ví như vụ án lừa đảo ngân hàng, còn án chết, còn án treo thì người ta tránh còn không kịp nữa là, vì thế đều lảng tránh câu trả lời ...
Lặng lẽ, trầm mặc rất lâu, Giản Phàm và Tề Thụ Dân đều ý đồ nhìn thấu đối phương, cả hai cùng cười, ý vị mỗi một nụ cười một khác, e ngoài hai người họ, không ai hiểu nổi.
“ Giả thiết của tắo ra sao? “ Giản Phàm lên tiếng hỏi:
“ Không tệ, nhưng mà liên quản gì tới tắo, khi đó tạo bị giam, dù tắo có xác nhận lời của mày thì cũng không đủ lấy làm chứng cứ, có phải không?”
Đó là vấn đề mấu chốt, vụ án xảy ra 14 năm rồi, chứng cứ chẳng còn, trừ người trong cuộc tố giác hoặc thừa ra thì lời người khác không có giá trị, Giản Phàm chuyển chủ đề:” Có muốn biết vận mệnh của những người dính líu tới vụ án đó không, liên quản tới mày đấy, cũng là suy đoán thôi.”
“ Được, nghe thử xem sao? “ Tề Thụ Dân nói rất tùy ý, cựa mình dựa vào ghế:
“ tắo tiếp nhận vụ án này vào tháng 10 năm ngoái, 7 lần tổ chức tổ chuyên án điều tra vụ án này đều chết yểu, tắo xem rất kỹ hồ sơ của bảy tổ chuyên án. Kỳ thực một vị tiền bối đã phán đoán Tằng Quốc Vĩ bị giết để bịt miệng, một đồng nghiệp đã tra ra manh mối đồ cổ, có điều vì nhiều nguyên nhân mà phải bỏ giữa chừng. Còn tắo, tắo tập kích bất ngờ, gài bẫy anh mày, sau đó chuyển sang lừa Trịnh Thành Thắng ở trong tù, giam Tiết Kiến Đình, tìm thấy cả khẩu súng 14 năm trước ... Mày không dự liệu được phải không? “ Giản Phàm trêu tức:
“ Nói nữa xem. “ Tề Thụ Dân thách thức: