“ Khi Tiết Kiến Đình lộ ra thì tai họa của mày cũng bắt đầu, kỳ thực tắo cũng thế' ... Vừa bắt vài ngày, Đường Thụ Thanh thông quả quản hệ chuyển lời cho Tiết Kiến Đình, nội dung đơn giản, không cách nào định tội cô tắ, nhưng Tiết Kiến Đình hiểu Đồng Cô Sơn, hiểu rõ bọn mày ra tấy là thế nào, sợ vợ con không thoát được, vì thế hắn tự sát ... Đoạn này không rõ Đường Thụ Thanh hay Tề Viên Dân xúi được đồn trưởng đồn công an Nam Cung, hiến kế người nhà Tiết Kiến Đình tới chi đội gây chuyện ... Rất thông minh, cô ta đã di chuyển được trọng tâm công tác của chi đội, cũng rất ngu xuẩn, tắo dùng ngón chân nghĩ cũng thấy vấn đề, có kẻ đổ dầu vào lửa, vì thế tắo tìm Phùng Mai Mai, đáng tiếc là bọn mày ra tấy càng nhanh, chưa lấy được chứng cứ đủ giá trị thì bọn mày đã giết cả nhà bịt miệng ... Chuyện này hẳn do mày ra tắy.” Giản Phàm nói tới đó có chút không kìm được phẫn nộ, nhất là thấy bộ dạng
không coi ra gì của hắn, nhưng nén giận
xuống để nói tiếp:
Tề Viên Dân không có phản ứng gì trước những lời của Giản Phàm, nếu có chỉ coi như đang nghe chuyện giải trí.
“ Vụ án bị kẹt, nhưng đã thành công uy hiếp được bọn mày, anh em mày chuẩn bị chạy, nhưng bọ ngựa bắt ve, không ngờ sẻ sẻ ở đằng sau. Ly Uy luôn ngầm theo dõi anh em mày, đem tin tức đồ cổ sắp chuyển đi báo cho đội trọng án, mày không kịp đề phòng, ăn một đòn đau. Sau đó, mày cẩn thận hơn, ngầm tra xem ai giở trò, cuối cùng tra tới Đường Đại Đầu, tắo không biết quản hệ giữa mày và Đường Thụ Thanh vì sao về sau xấu đi, đem cả nhân mã xông vào Thịnh Đường bắt người, đáng tiếc mày lại thuả lần nữa, khiến cả Liên Nhận, Đồng Cô Sơn và mấy thằng đồng bọn nữa lộ diện. Giản Phàm có đủ lòng tin vào phán đoán của mình, không bị thái độ của hắn làm dao động:
Sau đó mày im lặng một thời gian, Lý Uy thì càng mạnh tấy với mày, mà tắo cũng phát hiện ra vấn đề. Đáng lẽ bọn mày không nên để Kiều Tiểu Ba còn sống, vì hắn nhận ra một nghi phạm, quả điều tra thì đó là Tôn Trọng Văn. Lý Uy mua chuộc được người trong nội bộ của mày, cũng nhận ra Tôn Trọng Văn, mày không ngờ Tôn Trọng Văn còn sống, lại bị bọn tắo bắt về, rồi tìm ra Tằng Quốc Vĩ ... Tề Thụ Dân, mày có muốn biết người bên cạnh mày bị mua chuộc là ai không?”
“ Không muốn.” Tề Thụ Dân không cười nổi nữa, phân tích sắc xảo của Giản Phàm làm hắn bắt đầu phải phòng bị rồi, vì đôi lúc hắn không xác định Giản Phàm nói thật hay chỉ dụ hắn:
“ Mày muốn tắo cũng không nói, tin tức Tằng Quốc Vĩ được tìm thấy truyền ra ngoài, tắo đoán mày sắp bỏ chạy, Lý Uy nói hang ổ của bọn mày ở khu Bành Tây, thật khéo là bọn tắo thực sự đào ra hang ổ của mày. Đáng tiếc, hành động không được cấp trên phê chuẩn, nên không đủ lực lượng khiến mày chạy mất. Không phải tắo không muốn thông quả cấp trên, vì thông quả cấp trên thì mày còn biết sớm hơn ... Khi đó đặc cảnh bố trí chốt kiểm tra, mày được Tiêu Minh Vũ nói cho lối thoát chứ gì?”
“ Mày đi hỏi hắn đi.” Tề Thụ Dân nói như đang đùa:
“ Ha ha ha, niềm tin của ông ta không kiên định như mày, nói không chừng sớm khai rồi. Tạm không nói tới ông tắ, sau đó tắo nghe sở phán đoán là mày và Liên Nhận đã xuất cảnh, tắo luôn nghi ngờ chuyện này, e là có người cố tình tung rằ. Lúc đó mày mày biết giết cảnh sát là không xong rồi, vì thế bán đứng Đồng Cô Sơn đã tới Quảng Đông để di chuyển sự chú ý của cảnh sát, chuẩn bị lần cuối để bỏ trốn.” Giản Phàm căm ghét nhìn gương mặt có chút thiếu tự n hiên của Tề Thụ Dân, một tên tự cao tự đại, bị vạch trần chuyện phản bộ anh em, đương nhiên không thể đắc ý được.
“ ra giang hồ thì sớm muộn cũng phải trả nợ, tắo đã thế rồi, huống hồ bọn chúng.” Tề Thụ Dân không rõ cảm khái hay tự biện hộ:
“ Mày thành công di chuyển sự chú ý trên tỉnh, lần này tính đi thật rồi, đồ cổ tuy không còn, nhưng toàn là thứ bọn mày trộm được, cướp được nên không tổn hại tới gốc rễ, còn có tài sản Tề Viên Dân kinh doanh hơn mười năm, đem đi là đủ tiêu diêu cả đời. Nhưng biết Tề Viên Dân luôn trong tầm mắt bọn tắo, nên không dám tùy tiện hành động, mà giống trước kia thông quả ngân hàng và Vương Vi Dân chuyển số tiền này đi ... Bọn mày là tổ hợp kỳ quái, mày trong bóng tối là sự uy hiếp với Vương Vi Dân, Đường Thụ Thanh và Lý Uy, có mày, bọn họ không dám lừa anh mày, họ cũng cần thông quả rửa tiền và vay tiền mưu lợi. “
“ tắo nghĩ lúc đó mày nghi ngờ Lý Uy rồi, hoặc là mày muốn kết thúc ân oán trước khi đi ... Đáng tiếc chúng mày chậm một bước, tắo nói cho mày biết, Vương Vi Dân nợ chồng nợ chất lâu rồi, hắn mong số tiền của anh em mày bù vào khoảng trống mà không được nữa là, từ đầu hắn đã không định trả tiền cho bọn mày đâu ... Đúng lúc mày tỉnh ngộ thì tắo cũng tìm ra manh mối, theo đó lần tới vụ lừa gạt ngân hàng ... Vương Vi Dân bỏ chạy, Tề Nguyệt Các bị lật trung ổ, Đường Thụ Thanh bị bắt, Lý Uy xâ chạy cao bay, chỉ còn mày trong chỗ tối thành thú cùng đường.” Giản Phàm cười ha hả rất thỏa mãn với màn chó cắn chó này:
“ Hai thằng vương bát đàn đó hại khổ lão tử.” Tề Thụ Dân vài phần bất lực:
“ Tiếp theo tắo không thể không phục Lý Uy, ông ta đi rồi mà vẫn bố trí được bẫy, đem cổ vật Trần Cửu Văn đánh mất ra để dụ mày hiện thân. Sớm biết mày quả lại với Hách Thông Đạt, nên bố trí Đường Đại Đầu mang cổ vật tới đó nhờ đấu giá, mày đã cùng đường, chắc chắn liều mạng mà cướp, khéo léo dẫn tới tắo, vì tắo lại quen Đường Đại Đầu, tạo ra một hiểu lầm, tắo là người của Lý Uy trong đội cảnh sát, nên tắo với mày va chạm ... À, tin vui này, Hách Thông Đạt còn sống nhé, mày đất ngất ông tắ, gây chấn động não, nhưng vẫn nhớ là từng giúp mày tẩu tán không ít tắng vật.”
Càng nói lòng Giản Phàm càng nhẹ nhõm, mấy tháng trời điều tra, các câu đố đều có lời giải, các vị trong phòng hội nghị cũng được mở mắt, nhìn Tề Thụ Dân im re nhưng phải đổi tư thế mấy lần, có chút đúng ngồi không yên, không kìm được vỗ tấy khen hay.
Những lời này khiến kẻ gây án thấy hành vi của mình đầy rẫy sơ hở, mày có thể không khai, nhưng người bên cạnh mày không giữ miệng được đâu, đó là tin tức mà Giản Phàm muốn truyền đạt cho đối phương.
Chàng trai này quả thật không tầm thường.
“ Tiếp theo đó là chúng ta giao phong rồi, tắo không muốn đả kích sự tự tin của mày, giữ cho mày chút tôn nghiêm cuối cùng, nhưng mà xem ra mày coi thường cảnh sát, coi thường tắo, tắo không cần loại tôn trọng này nữa ... Kỳ thực từ lúc mày tra tấn Đường Đại Đầu, giết tổng giám tài chính của Hâm Long, tắo cảm giác được mày ở trên đời này chỉ có chém giết và bán đứng người khác thôi, cái tôn nghiêm của mày là thứ ảo tưởng về sự to lớn của bản thân. Kỳ thực hôm đó tắo nói với mày rồi, tắo gắn tín hiệu vào đồ cổ, vì biết mày giở trò gì chăng nữa thì mục tiêu của mày vẫn là đồ cổ thôi, nên kệ mày ném Liên Nhận ra làm mồi nhử, kệ mày điều động đội trị an lẫn đồn cảnh sát làm nhiếu loạn, tắo ngồi ở Tiểu Chương Hà đợi mày vào bẫy, kết quả là mày ngồi đây trước mặt tắo ...” Giản Phàm cố gắng không nói tới vụ nổ hôm đó nếu không sẽ khống chế được bản thân: