Con gái trầm mặc thì mẹ lại càng tươi sáng, khẩu vị được chàng đầu bếp Ô Long điều dưỡng ngày càng tốt, vừa ăn vừa nhìn Giản Phàm cười ngốc nghếch, chợt nhớ ra một chuyện: “ Tiểu Phàm, lâu như thế sao không thấy cháu tới đơn vị đi làm?”
“ Cháu đi rồi ạ “ Giản Phàm mở to mắt vô tội:
Rõ ràng là nói dối, chỉ thích nói dối, đại bộ phận thời gian đi làm ở bệnh viện thì có, Dương Hồng Hạnh nhiều tâm sự, đến giờ mới chú ý chuyện này, quảy đầu đợi trả lời.
“ Cháu đi thật mà, hôm 20 có đi lĩnh lương, ha ha ha, đến tháng lĩnh lương là được rồi, chỉ lĩnh lương không phải làm mới thích.”
Phát biểu hoang đường thế mà cũng dám nói ra một cách đường hoàng vui vẻ, mà còn không hề giống nói đùa, bà Dương ngớ người một lúc rồi phí cười.
Thế là cả ba cùng cười.
Bữa cơm cuối cùng trong bệnh viện kết thúc trong tiếng cười, Giản Phàm thu dọn bát đũa, theo thói quen kéo ghế ngồi bên giường tán gẫu với bà Dương, tới giờ làm việc, Dương Hồng Hạnh chạy đôn chạy đáo làm thủ tục xuất viện, sắp hết giờ làm Lương Vũ Vân và Ngưu Manh Manh tới cùng đón bà Dương ra viện.
Thời gian quả trò chuyện cũng biết, Dương Hồng Hạnh ở Đại Nguyên còn có hai người thân, một người chú, một người dì, nói ra thì thân thích họ tộc còn nhiều lắm, đều dựa vào Dương Công Uy mà chó gà thăng thiên, lần này ít nhiều bị liên lụy, từ khi vào viết tới khi ra viện, thân thích hai nhà đều không một ai tới thăm.
Ra viện rồi, nhưng không biết có bước ra khỏi bóng ma được không?
Giản Phàm không đi theo tiễn chân mà về nhà trước, thay quần ướt rằ, mặc một bộ đồ có chút trang trọng, bắt xe tắxi tới tiểu khu công đoàn, tới nơi thì Dương Hồng Hạnh đã đợi từ lâu, gọi cô lên xe, tới một nơi: Viện kiểm sát.
Đôi khi nhà dột lại gặp mưa dài, giống như thời tiết hôm nay vậy, nỗi sầu trên bờ mi, nỗi sầu trong tim, Giản Phàm nhìn Dương Hồng Hạnh tới ngày cả bản thân cũng buồn theo.
Vụ án của Dương Công Uy sẽ truy tới mức độ nào không ai biết, có điều một tháng quả viện kiểm sát đã tới bệnh viện ba lần, mỗi lần họ đi, bà Dương phải mất nửa ngày mới hồi phục, đầu tiên là ngây ngốc, sau đó là rơi nước mắt rồi thở ngắn than dài. Hai người ly thân là sự thực rất nhiều láng giềng có thể chứng minh, viện kiểm sát không quá mức làm khó hai mẹ con họ, lần này lại gửi giấy gọi Dương Hồng Hành, Giản Phàm đoán chỉ là quy trình thôi, nếu như không phát hiện gì ở nơi này, nói không chừng dừng tuyến manh mối này không suy xét nữa, phá án bình thường đều vậy.
Nhưng dù sao Dương Hồng Hạnh chưa bao giờ trải quả chuyện tương tự, một tháng quả ít thấy được nụ cười, lúc này mặt càng ảm đạm, chẳng nói chẳng rằng cùng Giản Phàm ngồi ở ghế sau tắxi, mấy lần Giản Phàm định nói, cô lại cố tình né tránh.
Trong đám chị em thân thiết, Dương Hồng Hạnh tâm trí thành thục nhất luôn đóng vai đại tỷ, thích giải quyết phiền toái cho người khác. Còn bây giờ thực sự gặp tâm kết của bản thân, Giải Phàm không biết cô có giải quyết được không?
Dương Hồng Hạnh có chút lo sợ, đôi tấy trắng trẻo hết sức chính quy đặt lên gối, run một cách vô quy luật, mặc một bộ trang phục thẩm màu, rất trang trọng, có thể nhìn ra mức độ coi trọng trong lòng cô, càng coi trọng càng khẩn trương. Cũng phát hiện ra Giản Phàm muốn nói chuyện với mình nhưng lại cố tình quảy mặt nhìn ngoài trời, thậm chí khi tấy Giản Phàm đưa ra muốn nắm lấy tấy cô, cô cũng rụt lại như chạm phải điện.
Hỏng rồi, đừng để thành tự kỷ, tương lai tự hủy hoại bản thân thì phiền lắm, một tháng quả cố gắng nói chuyện với cô mà rốt cuộc đa phần chỉ im lặng ngồi bên nhau, e là vết thương lần này khó lạnh.
Đi đường rất nặng nề, xe dừng lại ở cổng viện kiểm sát trang nghiêm, lúc Giản Phàm trả tiền thì Dương Hồng Hạnh như bị ngốc cứ vậy xuống xe đi trong mưa, vội vàng đuổi theo che ô cho cô: “ Hạnh Nhi, đợi đã, anh có chuyện muốn nói với em.”
Đừng lại, Dương Hồng Hạnh lặng lẽ đứng dưới ô, cố gắng hòa hoãn nói: “ Em không sao, đừng lo.”
“ Đi, anh có chuyện cần nói với em.” Giản Phàm không nhiều lời, một tấy cầm ô, một tấy nắm tấy Dương Hồng Hạnh, kéo cô ra sau giả sơn ở ao nước giữa sân: “ Em chưa trải quả chuyện này, ngàn vạn lần đừng xem thường kiểm sát, thủ đoạn của đám công kiểm pháp không tầm thường đâu, khi chỉnh người tắ, thủ đoạn thất đức gì cũng nghĩ ra được.”
“ Anh muốn nói gì? “ Dương Hồng Hạnh cuối cùng cũng phải lên tiếng rồi, giọng hơi khàn yếu ớt:
Giản Phàm nhìn gương mặt thanh lệ hao gầy, đôi mắt sợ sệt ấy, đau lòng lắm, đưa tấy chỉnh lại vài sợi tóc dính nước dán vào trán, dặn dò: “ Em nhất định phải nghe anh, hai năm quả anh nghiên cứu tội phạm, thành quá lớn hơn làm cơm. Nói thế này nhé, nếu em và vụ án của cha em không dính líu gì cả, vậy cứ phản ánh đúng sự thực, tranh thủ có thái độ thành thật. Đừng sợ, em càng sợ họ càng nghĩ em che giấu, mạnh mẽ lên, thẳng lưng ưỡn ngực, thoải mái đi vào đó.”
“ Em biết. “ Dương Hồng Hạnh gật đầu, bất giác ưỡn bầu ngực không cao lên, chớp mắt thấy hành động này có chút bất nhã, không nói gì đi luôn:
Không ngờ Giản Phàm kéo lại, áp giọng xuống thật thấp: “ Chưa hết, điều quản trọng nhất anh chưa nói mà, nếu không có chuyện gì thì thành thật, nếu có chuyện ngàn vạn lần đừng thành thật.
Dương Hồng Hạnh quảy đầu sang, chớp chớp mắt nhìn vẻ mặt không có chút đùa cợt nào của Giản Phàm.”
“ Có chuyện thì em cũng phải giữ thái độ thành thật mà nói là không, vì chỉ cần chút manh mối là họ sẽ bám lấy mãi không buông. Gan phải lớn, họ chỉ có hai cái mắt một cái mũi, sợ gì? Họ là kiểm sát, em là đốc sát cơ mà, phải không? Giờ đứng thẳng, ưỡn ngực, ngẩng đầu, lẩm nhẩm một trăm lần, tôi thực sự không biết gì cả, tôi không biết chuyện gì của cha tôi hết ... Đọc nhiều buột miệng nói ra sẽ tự nhiên hơn, nói dối cũng thành nói thật. Một số người, không thể nói thật với họ ... Ngàn vạn lời chỉ có một ý thôi, mặt dày vào.”
Dương Hồng Hạnh bị Giản Phàm giáo dục một phen, chẳng biết thế nào lại che miệng cười, tám phần coi y nói linh tinh rồi, thế nhưng dù sao mặt đã nhẹ nhõm hơn, không cứng đờ nữa, bị Giản Phàm nắm tấy cũng không phản kháng, hai người tấy trong tấy đi tới cửa đại sảnh viện kiểm sát.
Chẳng biết Dương Hồng Hạnh có lo không chứ Giản Phàm đứng ngoài lo lắm.
Đợi ngoài sân một tiếng, mưa càng lúc càng lớn, bất đắc dĩ phải chạy vào trong đợi, đợi mãi không thấy người rằ.
Lại thêm một tiếng nữa, Giản Phàm nóng ruột đi quả đi lại, lúc thì nhìn chằm chằm về một hướng, sợ cô gái chính khí đó lỡ miệng nói ra cái gì, lúc thở dài, thấy hai mẹ con cô đáng thương, chỉ mấy bữa cơm bình dị thôi cũng làm bà Dương rơi lệ.
Lúc ngẩng đầu, lúc cúi đầu, lại đứng lên ngồi xuống một tiếng nữa, nóng ruột hơn cả chính bản thân gặp vấn đề, trong thời gian đó gọi điện về nhà Dương Hồng Hạnh hai lần, dỗ dành trấn an bà Dương.
Giờ cơm tra đã quả rồi, Giản Phàm ngồi luôn xuống cột trụ ở đại sảnh, bốn tiếng rồi mới thấy hình bóng cô gái ấy, chưa bao giờ Giản Phàm đợi một cô gái lâu như vậy, mừng rỡ đứng dậy, không ngờ ngồi lâu tê hết chân, suýt thì ngã dập mặt, giương ô che:” Sao lâu thế, có sao không?”
Dương Hồng Hạnh gật đầu, nụ cười thoải mái hơn đôi phần làm người ta yên tâm.
“ Đi, về nhà thôi, anh đã bảo không sao mà.” Giản Phàm lại nắm tấy cô, đi trên con đường ướt nước mưa, đứng ở cổng viện kiểm sát vẫy xe: