Mưa như trút, đường xâ vắng tắnh, xe cộ cũng ít, vài chiếc tắxi phóng ào ào quả đều có người không dừng lại, Dương Hồng Hạnh thấy một bên vai của Giản Phàm đã ướt, đẩy ô nghiêng về phía y, cái ô lúc lơ đễnh lại nghiêng về phía mình, trò đùn đẩy quả lại ấy diễn ra tới lần thứ n thì vai hai người đều ướt, nhìn nhau bật cười.
Trong cơn mưa lành lạnh, nụ cười ấy chưa đầy đầm ấm và ngọt ngào, Giản Phàm đưa luôn tấy ra ôm vai cô kéo vào lòng, lần đầu thấy bờ vai mình cũng có thể làm chỗ dựa cho người khác.
Dương Hồng Hạnh hơi nghiêng đầu dựa vào vai y, động tác nếu trước kia, chẳng bao giờ cô chịu làm, nhỏ giọng nói: “ Cám ơn anh.”
“ Em lại thế rồi, một tháng 30 ngày thì em cám ơn đủ 30 câu, đừng nói cám ơn nữa, khi em chiếu cố mẹ anh, anh khỏi cám ơn là được.” Giản Phàm cười hì hì:
“ Trừ cám ơn, em không biết phải nói gì, cũng không biết sao mình vượt quả được nhiều ngày như thế, nhờ có anh cả.” Dương Hồng Hạnh ngước mắt nhìn cảm kích:
“ Thế này nhé, lần sau mẹ anh tới, em dẫn mẹ anh đi chơi, anh tới chơi với mẹ em, chúng ta đổi cho nhau, mẹ em hiền hóa ôn nhu, đâu hung dữ như mẹ anh, nói ba câu không nhéo tai thì mắng mỏ, thế còn là đỡ đấy, hồi nhỏ cứ thuận tấy vớ được cái gì là dùng đánh anh ... Mẹ em có đánh em không? “ Giản Phàm không hỏi cũng biết, bà Dương là kiểu phụ nữ truyền thống, luôn nhẫn nhịn chịu đựng:
“ Mẹ em đáng thương lắm. “ Dương Hồng Hạnh bị khơi lên cảm xúc, thấy Giản Phàm lại lo lắng, an ủi:” Em không sao, vừa rồi em điền một đống bảng biểu, viết lời khai, em thương mẹ em, mấy năm rồi có gặp cha em lần nào đâu mà vẫn bị liên lụy. Viện kiểm sát đã rất hiểu tình huống này rồi, không làm khó ... Kỳ thực có làm khó thì mẹ con em cũng đâu biết cha em làm gì ngoài kia.”
“ Thôi, không nói nữa, đi.” Cuối cùng cũng chặn được một cái xe tắxi, Giản Phàm vừa kéo Dương Hồng Hạnh lên xe thì chuông điện thoại kêu không ngừng, là điện thoại của đội trọng án: “ A lô, đội trưởng Lục, tôi đang ở bệnh viện, thật, vết thương chưa lành, mệt mỏi quá độ, anh phải để tôi nghỉ ngơi chứ? ... Gì, không phải về đội? Tổ chuyên án tìm tôi, còn là ở trên tỉnh, muốn tôi về ngay? Được được.”
“ Sao thế?” Dương Hồng Hạnh thấy ngữ khí không ổn, vội hỏi:
“ Mẹ nó chứ, một lũ vương bát đàn vô dụng, tới giờ vẫn không buông tha cho anh, tội phạm thì chẳng làm gì nổi lại cứ tóm lấy công thần bới móc, lại tới tra anh rồi.” Giản Phàm thu điện thoại lại, cực kỳ thất vọng chửi bới:
Dương Hồng Hạnh không để ý câu nói tục của y nữa, an ủi: “ Biện pháp anh dạy em rất hữu dụng, anh bị tra suốt, không tới mức khẩn trương chứ?”
“ Khác nhau, lòng em thản nhiên, đâu cần khẩn trương, anh thì có chuyện che dấu, cứ phải giả vờ mãi, khó khăn lắm!” Giản Phàm nhìn Dương Hồng Hạnh chớp chớp mắt tội nghiệp:
Dương Hồng Hạnh cười khúc khích, đưa tấy khoác lấy cánh tấy Giản Phàm, giọng ôn nhu mà kiên định: “ Em đi với anh, anh nói đúng, mặt người ta phải dày một chút, em tin anh không sao.”
Thời tiết giống như nữ nhân đa sầu đa cảm, mưa cứ rơi mãi chẳng thấy tạnh, thành phố tắm trong mưa bớt đi một phần huyên náo, thêm chút thê lương tĩnh lặng, các loại xe giảm bớt tốc độ vẫn quả lại không dứt, trên hè phố xuất hiện những chiếc ô đủ màu, các cô gái một tấy cầm ô, tấy kia cẩn thận che váy tránh cơn gió lớn bất chợt.
Ở bãi đỗ xe bên đường, chiếc ô đỏ xòe ra giống như đóa hồng nở rộ trong mưa, nữ nhân cầm ô mặc váy tím dài quá gối, chiếc xăng đan cao gót trắng, tha thướt đứng đó, hàng mi mang u sầu như thời tiết, nhìn tòa nhà trắng không xâ, đó là chi đội hình cảnh.
Là Dương Hồng Hạnh, vừa rồi hai người dừng xe ở đây, Giản Phàm dặn dò một phen rồi nhét ô vào tấy cô đội mưa chạy về đơn vị. Đã quen với cái tính phàm chuyện gì cũng tỉ mỉ của Giản Phàm, Dương Hồng Hạnh trừ thấy phần quản tâm trong đó, không còn như trước kia chê y lắm lời phiền hà nữa. Giản Phàm mới chỉ biến mất vài phút, Dương Hồng Hạnh đã sốt ruột rồi, không vì cái gì khác, cô biết xưa nay chân tấy Giản Phàm không sạch sẽ, thích lợi nhỏ, vô nguyên tắc, thực sự lo y có dính dáng không rõ ràng với ai đó.
“ Không sao, anh ấy khẳng định không có chuyện gì, dù có, anh ấy cũng không nói. “ Dương Hồng Hạnh nhớ tới dáng vẻ quỷ quái của Giản Phàm, lẩm bẩm an ủi bản thân như thế:
Còn Giản Phàm không có cảm ứng tâm lý với cô gái lo lắng bên ngoài, chạy về đội trọng án thì ướt như chuột lột, chạy thẳng lên tầng 2, tới văn phòng Lục Kiên Định, vào phòng lấy khăn của người ta lau bừa bãi, bị đuổi tới phòng hội nghỉ nhỏ.
Vừa đi vừa giới thiệu, một vị là Trần Quốc Khánh, dáng cao lớn, nho nhã giống Tùy Hâm của đại đội một, một vị tên Trịnh Cường thì tướng mạo không chấp nhận nổi, bụng bia mà mặt thích làm vẻ nghiêm trọng.
Hai vị đó ngồi cùng nhau mời Giản Phàm ngồi đối diện, Lục Kiên Định quát tháo gì đó ngoài cửa đuổi người đi, chắc là nghe ngóng được cái gì định tới hóng hớt, bị xuả như xuả gà, sau đó Lục Kiên Định đóng cửa lại, tự đứng ngoài làm lính gác.
“ Đồng chí Giản Phàm, chúng ta bắt đầu.” Trần Quốc Khánh ghi chép, Trịnh Cường mở đầu theo thông lệ:’ Cúng tôi phụ trách điều tra ngoại vi của chuyên án 43, chuyện tra hỏi tiếp sau đây, chúng tôi hi vọng đồng chí phản ánh chân thật với tổ chức.”
“ Không thành vấn đề, thành thật vốn là gốc của con người, huống hồ là cảnh sát.” Giản Phàm trả lời rất thật, ít nhất nghe quả rất thật:
Nếu là có người ở đại đội một hay đội trọng án ở đây sẽ cười tới rụng răng.
Có điều câu trả lời này rõ ràng làm hai vị kia hài lòng, Trịnh Cường sắc mặt không đổi, nhưng hỏi tùy ý giống đang tán gẫu:” Đồng chí Giản Phàm, đã tới tiểu khu công an thành phố chưa?”
“Tới rồi.”
- Thường xuyên hay là thi thoảng? Có quen nơi đó không?
“ Thi thoảng, nguyên tổ chuyên án của chúng tôi có một đồng chí tên Thời Kế Hồng ở nơi đó, tôi có đưa về vài lần, không quen thuộc lắm, tôi không phải người Đại Nguyên.”
“ Vậy mùng hai tháng 2 năm nay có tới tiểu khu công an không?”
“ Hả? “ Giản Phàm kinh ngạc kêu lên làm hai vị kia giật mình, còn tưởng có biến cố, không ngờ Giản Phàm quái dị nói: “ Trí nhớ tôi có tốt tới mấy cũng làm sao nhớ rõ được ngày nào tháng nào làm gì chứ? Trừ khi là hôm đó phát sinh sự việc gì đặc biệt ... Hai vị, tôi là hình cảnh, tôi biết hai vị tới làm gì, tôi là người phụ trách thẩm vấn và chỉnh lý lời khai của tổ chuyên án 43.”
Hai vị điều tra ngoài vi hiểu rằ, gặp phải dân chuyên nghiệp rồi.
“ Được, vậy tôi hỏi thẳng. “ Trịnh Cường nghiêm nghị hẳn lên: “ Đồng chí cùng nguyên phó cục trưởng cục công an Tiêu Minh Vũ có quản hệ tư nhân quả lại không?”
“ Gọi điện thoại có tính không? Nếu tính là có, nếu không thì không.” Giản Phàm gài đường lui trước, e lần này đào quá sâu chôn cả mình:
“ Gọi điện thoại về chuyện công hay tư?”
“ Công, các vị có thể tra, Tiêu Minh Vũ ý đồ nghe ngóng tình hình vụ án, cho nên thường gọi điện bảo tôi báo cáo tình hình. Đương nhiên tôi không nói với ông tắ, nếu nói, không chừng đã chẳng có những chuyện này.”
“ Theo Tiêu Minh Vũ nói, ngày 2 tháng 2, đồng chí hối lộ ông ta 5000 USD, muốn điều động công tác, có chuyện này không?”
“ Không có.”