“ Chứ còn ai nữa, em biết cục gán tội gì cho chú ấy không, xử lý hiện trường không thỏa đáng, bị đình chỉ kiểm tra, điều khỏi đội trọng án ... Em xem, có khốn nạn không chứ? Chú Trần là loại giết người không chớp mắt, nếu trực tiếp bắn vỡ đầu nghi phạm là xong chuyện rồi. Nhưng trên tỉnh dứt khoát muốn giữ người sống, các vị lãnh đạo muốn có thành tích thật đẹp, muốn toàn thắng để thể hiện anh minh thần võ cơ, muốn bọn anh đợi tiếp viện, vây chứ không được bắn, nói không chừng lúc đó nghe tin bọn anh đã chặn đường được nghi phạm, chuyện đầu tiên bọn họ làm là liên hệ với phóng viên ... Mẹ kiếp, Bọn anh phục tùng mệnh lệnh, nghi phạm có phục tùng không? Không chặn lại để chúng chạy mất cũng bị tội, giờ liều mạng chặn chúng lại cũng có tội ... Mẹ nó, lúc bố trí nhiệm vụ nói là phải dùng vũ lực cường đại để chấn nhiếp tội phạm ... Mẹ lũ chó chứ, toàn chó má cả, giờ hỏi vụ án xem, có hiểu chút gì không? ... ngoài họp họp họp rồi phát biểu những lời vô nghĩa thì chúng làm gì rồi? Anh nhổ vào mặt chúng.” Giản Phàm vừa đi vừa tuôn ra những thô tục không ngớt, Ngũ Thần Quảng có chịu trách nhiệm cũng đáng đời, nhưng chú Trần thì oan ức thấu trời, chuyện của chú Trần thì y rõ hơn ai hết, bao năm lau sáu chỉ mong một ngày quảy về thực địa, để rồi nhận lấy kết cục này, lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết:
Dương Hồng Hạnh chỉ lặng lẽ che ô nghe Giản Phàm chửi bới, khi thấy y định vẫy xe thì ngăn lại:” Đi bộ đi, chẳng mấy khi có được một ngày mưa.”
“ Ừ ... “ Giản Phàm càng nói càng phẫn nộ, đi bộ cho tỉnh táo cũng tốt: “ Mà Hạnh Nhi, sao em đoán ra ngày là chú Trần?”
“ Trương Kiệt hi sinh, anh bị trọng thương, đều không thể phạt, huống hồ mấy người bọn anh cấp bậc quá thấp so với vụ án đều chưa đủ tư cách. Còn về Ngũ Thần Quảng, ông ta chỉ huy phá vụ án lớn như thế, tuy ngoài xử phạt, kỳ thực bên trong ngầm thăng chức, anh đợi mà xem không bao lâu nữa vụ án làm rõ, ông ta sẽ thuận thế mà lên như diều gặp gió thôi, ai cũng biết ông ta sẽ là công thần lớn nhất nên không đụng vào đâu ... Vậy chỉ còn một người thích hợp, chỉ huy hiện trường, không có tiền đồ không có bối cảnh, nhận trách nhiệm là tốt nhất, chẳng lẽ để sở chịu trách nhiệm?” Dương Hồng Hạnh nhỏ nhẹ giải thích, lớp trưởng nhãn quảng cao hơn anh cảnh sát nhỏ một bậc:
Từng giọt nước mưa rơi lên vũng nước đọng trên đường thành tiếng lõm bõm, sắc trời âm u, gió từ sông Phần thổi tới thổi giọt mưa quất vào mặt cười đau rát, con đường vắng chỉ có hai bóng người đi sát bết nhau, Giản Phàm nghe Dương Hồng Hạnh phân tích xong thở dài bất lực, ảo não nói: “ Em biết còn ai bị liên lụy nữa không? Chị Hồ đấy, bọn họ cách ly chị ấy rồi.”
“ Hả, có nghiêm trọng không?”
“ Chưa rõ.”
“ Giản Phàm, có phải anh rất thích chị Hồ?”
Bất thình lình bị hỏi một câu, Giản Phàm sợ tới trượt chân, không có Dương Hồng Hạnh giữ lại thì đã ngã rồi, rối rít nói: “ Ê ê, em đừng nói linh tinh, chuyện liên quản tới danh tiết đấy.”
“ Linh tinh cái gì, em cũng rất thích chị ấy, chị ấy là một nữ nhân đáng ngưỡng mộ, mạnh mẽ tự tin kiên định, phấn đấu vì sự nghiệp, vì lý tưởng, em muốn giống chị ấy, cuối cùng không làm được ... Mong rằng người lành có trời giúp.” Dương Hồng Hạnh mắt nhìn màn mưa trắng trời, lẩm bẩm nói:
Giản Phàm không hiểu mấy câu này có ý gì, không dám đáp, cũng dám thân thiết ôm vai thơm của mỹ nhân nữa, ngượng ngập sóng vai bước đi.
Dương Hồng Hạnh tủm tỉm cười: “ Anh không đủ tỉnh táo, vụ án thì anh nhìn rõ hơn bất kỳ ai, nhưng chuyện ngoài vụ án, anh lại mơ hồ hơn tất cả.”
“ Sao, sao thế? Anh lại sai gì à?” Giản Phàm ngạc nhiên hỏi:
“ Anh còn nhớ em nhắc anh không chỉ một lần là không thể đụng vào vụ án này không?”
“ Nhớ chứ, em vì vụ án này mấy lần giận anh mà.”
“ Em biết vụ án Phân cục Tấn Nguyên này sớm hơn anh rất nhiều, lần cuối cùng kết thúc trong tấy Ngô Đích, cách đây bốn năm, anh ta chỉ điều tra chưa tới một tháng là dừng. Vì sao, vì anh ta nhìn thấu quản hệ được mất trong đó ... Sau đó ba năm vụ án được đưa lên nghị trình là có thâm ý đấy.”
“ Thâm ý gì? “ Giản Phàm ù ù cạc cạc hỏi:
“ Nói thế này nhé, khi cục trưởng Ngô cha Ngô Đích sắp lui về, hai người có sức cạnh tranh vị trí cục trưởng nhất khi đó là Tiêu Minh Vũ và Lương Cảnh Đức. Khi đó hai người bọn họ đấu nhau dữ dội lắm, rõ ràng luận về tư lịch hay tuổi tác thì Tiêu Minh Vũ đều hơn, cuối cùng cục trưởng mang họ Lương, nguyên nhân hơn thuả em không rõ. Chỉ có điều về sau vài chuyện cục trưởng Lương khi phân quản kinh tế bị tố cáo lên sở, còn có cả tổ điều tra xuống hỏi, nhưng không phát hiện được gì, ai cũng biết do Tiêu Minh Vũ giở trò, cha em nói, hai người họ không ai phục ai.”
Đây là điểm mù của Giản Phàm, y không bận tâm tìm hiểu những loại chuyện này, nên chỉ có phận há mồm mà nghe.
“ Vì thế mà cục trương Lương mới ra sức nâng đỡ Ngũ Thần Quảng vốn có xung đột với Tiêu Minh Vũ, vì trấn chiếp họ Tiêu, lại đem vụ án 14 năm rằ, Tiêu Minh Vũ nằm trong danh sách nghi phạm, bất kể ông ta có dính líu không, chỉ cần vụ án còn điều tra là ông ta còn trong diện tình nghi, có thể cầm chân ở đó không tiến lên được, lúc cần có thể đổ nước bẩn lên người ông ta ... Đó là dụng ý của lãnh đạo, khiến Tiêu Minh Vũ phải cố kỵ, đây là loại kiềm chế quyền lực, cảnh cáo đừng đụng vào nhau.”
Giản Phàm "à" một tiếng, xem như đã hiểu vì sao mà chỉ có mình cái danh nghĩa tổ điều tra lâm thời, vì sao mới đầu Ngũ Thần Quảng chẳng quá chú trọng vụ án này. Vậy mà y cứ nghĩ vụ án treo 14 năm phải là thứ gì đó ghê gớm lắm, ai dè trong mắt lãnh đạo nó chẳng là cái gì.
“ Muốn đẩy lên đầu sóng thì anh và Trương Kiệt vừa vô danh, có hay không cũng được, lại thường xuyên phạm sai lầm là nhân tuyển thích hợp nhất, dù thực sự gây ra rắc rối cũng dễ, trực tiếp ra tấy xử lý là được. Em nghĩa bọn họ đương nhiên chẳng hi vọng anh có phát hiện gì, chỉ muốn quấy đục cái ao lên thôi.” Dương Hồng Hạnh cẩn thận chọn câu từ như sợ Giản Phàm giận: “ Nhưng ai mà ngờ, anh không những phát hiện ra vấn đề mà thủ đoạn cũng vô cùng khó lường, nằm ngoài kiểm soát của bọn họ. Khi đi theo anh và dì Thời trới trại giam lừa Trịnh Thành Thắng, em còn thấy không có khả năng, rồi anh moi ra súng, liên tiếp vụ án buôn lậu cổ vật, tìm Tằng Quốc Vĩ về ... Chẳng những phá giải được vụ treo, còn lôi ra cả đống đại án chấn động thành phố, kỳ thực, cơn địa chấn chính là trên người anh ... Anh đi quả núi đao biển lửa, giờ vẫn đứng ở đây trong khi bản thân anh còn chẳng biết gì, thật thần kỳ đấy.”
Nói tới đó hai người đứng lại, Giản Phàm mặt thộn rằ, mồm há hốc, nghĩ ra đúng là vài phần giống Dương Hồng Hạnh nói, mình ở trung tâm địa chấn mà chẳng hay biết. Bắt đầu từ Tiết Kiến Đình kéo một đám đồng nghiệp liên lụy vào, đến giờ không đếm nổi bao nhiêu nữa, còn mình thì chỉ miệt mài truy đuổi nghi phạm chẳng có thời gian dừng lại suy nghĩ ... Phùng Mai Mai và mẹ bị giết, Tằng Nam và Đường Đại Đầu suýt bị bắt cóc, rồi Tương giả bị kéo vào đến nỗi cuối cùng quyết định ra nước ngoài, Phi Phi bị trọng thương, Đường Đại Đầu bị tra tấn còn nửa cái mạng, Trương Kiệt chết rồi, bà Dương tự sát không thành, giờ Hồ Lệ Quân cũng bị cách ly ... Người xung quảnh còn thế, mình đứng ở trung tâm đúng là hồ đồ vượt quả núi đao biển lửa.