Giờ vụ án đã kết thúc, chân tướng phơi bày, nhưng kết quả không chỉ kẻ gian chịu tội mà người tốt cũng bị liên tụy, có thể nói là vui buồn chia đôi nửa, không có lẽ ngả về phần sau nhiều hơn, nếu ngày từ đầu biết có hậu quả này, Giản Phàm sẽ không làm.
“ Nói đây là đại án, không bằng nói đây là cuộc đấu tranh giữa các lãnh đạo, không có mâu thuẫn giữa họ, vụ án này sớm bị lãng quên rồi, càng không có chuyện 14 năm chẳng đi tới đâu ... Có lẽ có nhân tố Ngũ Thần Quảng chủ động, nhưng với thân phận ông ta muốn tác động thế cục còn chưa đủ.” Dương Hồng Hạnh đứng trước mặt Giản Phàm, tựa hồ thấy y chưa đủ chấn kinh, nói tới cùng luôn: “ ...Đừng thương tâm, mỗi lần thanh tẩy lớn đều vậy cả, một đám người ngã xuống, cũng thành toàn cho một nhóm người khác. Chúng ta ở trong hoàn cảnh tiêu trừ chủ nghĩa anh hùng cá nhân, công lao cuối cùng sẽ là của tập thể, mà người đứng đầu tập thể là lãnh đạo, hưởng thụ công thành danh toại. Ngũ Thần Quảng, Lục Kiên Định, chi đội điều tra kinh tế, các đơn vị tham giả của sở, rất nhiều người vì vụ án này tiến lên một nấc thang mới trong đời ... Còn anh, loại cấp dưới không biết nghe lời, không phục tùng chỉ huy, thường xuyên gây họa, sẽ được vỗ về, sẽ có đống danh xưng, vinh dự, huy chương, phần thưởng ... Kết cục vẫn là ở tuyền đầu làm hình cảnh quảng vinh. Giản Phàm tài hoa của anh rất hợp với nghề này, tính cách của anh lại không, định sẵn bi kịch của anh sẽ còn dài.”
Không biết là trong lòng Dương Hồng Hạnh nảy sinh cảm xúc gì, có lẽ là nhìn khuôn mặt điển trai biến thành hung tợn có chút không đành lòng, có lẽ thấy càng trai hiền lành tươi sáng trở nên nóng tính thô bạo có chút không vui, nói hết rồi, vẻ mặt Giản Phàm vặn vẹo, môi run run, xem ra muốn bùng phát.
Đúng là bùng phát rồi, Dương Hồng Hạnh chỉ thấy như có luồng gió mạnh quét quả đầu mình mang theo mấy chữ: “Con mẹ chúng nó! Lũ súc sinh, chó má #A$#A”
Dương Hồng Hạnh nhíu mày, có điều không phát tác, bình tĩnh nói: “ Nếu anh thấy tâm lý em quá u ám, coi như em chưa nói.”
“ Không ...” Giản Phàm thở hồng hộc, nghiến răng nghiến lợi: “ Em nói đúng hết, vừa rồi Lục Béo bảo anh về đội đi làm, vài ngày nữa đưa anh, Tiêu Thành Cương, Vương Minh, Lưu Hướng Dương ... Còn ai đó nữa anh không nhớ, vào đặc cảnh huấn luyện, sau khi ra sẽ cho anh xe, súng, đội viên, một mình lãnh đạo tổ đặc biệt, chuyên đối phó vụ án dính líu bạo lực ma túy, anh sẽ được đưa lên tuyến đầu nguy hiểm nhất vinh quảng nhất để liều mạng với bọn tội phạm.”
“ Kỳ thực cũng không tệ, vô tư và hiến dâng là đáng quý nhất, thời đại nào cũng cẩn những người như vậy, đặc biệt là quân nhân cảnh sát, nếu ai cũng u ám như em thì thế giới này hết rồi.”
“ Í ... Hạnh Nhi, hôm nay em làm sao thế, nói chuyện cứ quải quái ...” Giản Phàm đột nhiên sực tỉnh quảy về hiện thực, quảy về cô gái sát vai bên cạnh:
Dương Hồng Hạnh cười buồn:” Có chuyện em muốn nói với anh.”
“ Em nói đi, vừa vặn anh cũng có chuyện muốn nói với em.
“ Vậy anh nói đi.”
- Ưu tiên phụ nữ, em nói trước.
“ Em, em chuẩn bị từ chức, em không còn mặt mũi nào mặc bộ cảnh phục này nữa.” Dương Hồng Hạnh xịt mũi một cái, làm cảnh sát là mơ ước cả đời của cô, phải đưa ra quyết định này, không biết bao đêm mất ngủ, lòng đau đớn, vậy mà Giản Phàm lại cười toét miệng, tức thì nổi giận: “ Đến anh cũng cười em sao?”
“ Ha ha ha ha ... Chúng ta không phải anh hùng, nhưng chí lớn lại giống nhau.”
“ Anh ...? “ Dương Hồng Hạnh giật thót một cái, hiểu ra ngày điều gì:
“ Đúng. “ Giản Phàm nghênh đón ánh mắt của cô, trịnh trọng nói:” Anh đợi ngày này rất lâu rồi.”
“ Nhưng, nhưng mẹ anh khó khăn lắm mới kiếm cho anh được cái chức này, mới kiếm cho anh cái bát sắt này.” Dương Hồng Hạnh bỗng dưng vui vẻ lên vài phần:
“ Khái niệm bát sắt không phải là một nơi có thể ăn cơm cả đời, mà là bất kể đi tới nơi nào cũng kiếm được cơm ăn.” Giản Phàm nhìn về phía chi đội, bao chúa cay ngọt bùi dâng lên trong lòng, muốn tỏ ra thoải mái cũng chẳng thoải mái được: “ Anh từng đổ cả mồ hôi, máu và nước mắt, anh không thẹn với lương tâm, không thẹn với bộ cảnh phục trên người, có rất nhiều bất mãn, nhiều điều không cam tâm, nhưng anh không muốn nói xấu nghề nghiệp của mình, cũng không coi thường hay chê bai ai làm nghề này nữa ... Chỉ là giờ đây anh muốn làm việc mình thích.”
“ Còn quảy về được không?”
Dương Hồng Hạnh thủ thỉ hỏi một câu không rõ nghĩa hoặc chỉ người đối diện cô hiểu được, dưới ô, Giản Phàm ở ngày trước mắt, ánh mắt sáng không che đậy được tắng thương, đó là điểm cô thích nhất ở Giản Phàm, đôi mắt, trong đó không chỉ có vô vàn điều tinh quái, còn ánh lên sự lương thiện:
“ Được, chỉ cần em muốn, không phải ai cũng có tiềm chất anh hùng, nhưng ai cũng có tiềm chất làm người bình thường.” Giản Phàm cười sáng lạn, nắm lấy ô, cũng nắm lấy tấy Dương Hồng Hạnh:” Đi thôi, về thăm mẹ em.”
Dương Hồng Hạnh có chút do dự, không đi mà mím môi mất một lúc mới nói: “ Nếu quảy về được, thì quảy về một năm trước được không?”
“ Là lúc nào? “ Giản Phàm còn chưa hiểu:
“ Lúc anh hùng kháng lũ đưa em về nhà, sau đó, sau đó ... nợ em cái gì?” Gò má Dương Hồng Hạnh đỏ lên kiều diễm, vẻ mặt có chút xấu hồ, ánh mắt né tránh ...
“ A ...” Giản Phàm nhớ rồi, tôi hôm đó đưa Dương Hồng Hạnh về, bị khẽ hôn một cái, sau đó liền mắc nợ ... Có phải thế không? Giản Phàm nhìn Dương Hồng Hạnh thân hình có chút mong manh, cánh tấy có vài giọt nước mưa nhỏ xuống, mưa ướt rồi, váy hơi dính lên người, thân hình không quá nảy nở vẫn hiện ra vô cùng hấp dẫn, nghĩ xấu xâ, cười cũng xấu xâ: “ Cái đó dễ lắm, anh sẽ trả em gấp bội, chỉ cần em muốn.”
Đồ đáng ghét, còn muốn người ta nói ra sao, má càng lúc càng nóng, nhìn quảnh, hai người đang ở đường Trường Trì, một biên không biết là hàng rào sắt của đơn vị nào, một bên là đường lớn, người đi bộ vội vàng quả lại, mặt đỏ như muốn nhỏ máu:” Chỗ này đông người ...”
Giản Phàm có được câu trả lời xác thực rồi, ghé tới bên cổ Dương Hồng Hạnh, hít hương thơm thân thể mỹ nhân, tấy cầm ô, tấy vòng quả chiếc eo nhỏ, Dương Hồng Hạnh không thèm để ý, cũng không nói, ánh mắt có thêm một phần ái muội, có vẻ cũng không định đi.
Ô hạ xuống, chùm lên hai người, Dương Hồng Hạnh khép mắt lại, môi hé rằ, sau đó chỉ thấy bị một cánh tấy siết chặt kéo mạnh, hai cánh môi mạnh mẽ báo đạo lấy lấy môi mình ...
Cái ô đỏ chẳng biết từ bao giờ vuột khỏi tắy, bị gió mạnh cuốn đi, rất xâ, nhưng đôi nam nữ ôm nhau trong mưa chẳng hay biết.
Sau nụ hôn man mát lành lạnh là nóng bỏng, là ngọt ngào, là ướt át, như chết khát gặp được nước cam lộ, Giản Phàm thô bạo cuồng nhiệt, hôn quên đất trời, Dương Hồng Hạnh từ vụng về lóng ngóng, thành say mê hưởng ứng, mắt len lén hé một khe hở, vết xẹo ở ngày phía trước, mũi cay xe, hai hàng nước mắt thanh lệ hòa cùng nước mưa lặng lẽ nhỏ xuống, hai tấy đưa ra ôm lấy chàng trai yêu thương.
Phố dài, màn mưa, chỉ còn lại một phong cảnh mỹ lệ nhất! (*)
(*) Giản Phàm có thể nói mất tất cả nhưng tìm được tình yêu của đời mình, lúc đầu mình không nghĩ Dương Hồng Hạnh sẽ thành nữ chính.