Ngày 22 tháng 8.
Ngày hôm đó Lục Kiên Định nhớ rõ nhất vì đó là năm thứ 3 hắn nắm đội trọng án, cũng là thời điểm huy hoàng nhất trong sự nghiệp của hắn, vừa mới kết thúc hội nghị công tác nửa năm của thành phố, nhận về 4 lá cờ gấm, 17 vinh dự cá nhân cho đội, gần như vơ vét hết vinh dự chất lượng nhất đầu năm, là tiêu điểm toàn thành phố.
Đúng rồi còn có công lao hạng 1 được bộ treo tặng, không ai ghen tỵ, là truy tặng.
Vừa kết thúc cuộc họp, người theo cùng đội trưởng trở về có chút hoang mang, chuyện vui lớn như vậy mà sao không thấy nụ cười nào trên mặt đội trưởng, hình như có vấn đề, về đội xong ném cờ gấm, phần thưởng ném vào văn phòng đại đội, một mình về phòng đóng cửa lại.
Vừa mới ngồi xuống nghe tiếng gõ cửa, còn tưởng là bên văn phòng hỏi có phát hay không, hoặc có liên hoan hay không, bực mình hô một tiếng "vào đi", vừa đi vào là Lục Kiên Định thở dài, hai vị ban chính trị tỉnh, loại đi tới đâu không ai ưa, hỏi vị tên Trịnh Cường: “ Chủ nhiệm Trịnh, lại ai bị bắt đi thế?”
“ Vẫn là vị lần trước, tên Giản Phàm, lại có tình hình mới.” Trần Quốc Khánh giải thích:
“ Vẫn còn cơ à? “ Lục Kiên Định líu lưỡi, thằng tiểu vương bát đàn đó đít toàn phân, không biết chùi tới bao giờ mới sạch:
“ Anh xem cái này.” Trần Quốc Khánh đưa tới một bản tư liệu: “ Giờ vụ án đã đi về hướng sáng tỏ, nguồn hối lộ của Tiêu Minh Vũ tới từ đồn trưởng, tiểu đội trưởng cơ sở, chúng tôi phụ trách xác thực số tiền hối lộ. Theo lời khai Tiêu Minh Vũ, ông ta làm thủ tục nhập cảnh tịch cho mười mấy người, tiền hối lộ từ 5 vạn tới 15 vạn, sở trưởng Lưu, phó sở trưởng Mạnh chỉ thị, toàn bộ kẻ trà trộn vào đội ngũ này phải bị loại bỏ, người có nghi vấn tạm thời đình chỉ ... Giản Phàm có tên trong danh sách.
Lục Kiên Định mặt co giật đẩy tài liệu về, gãi đầu gãi tai không biết phải lên tiếng thế nào.
Trịnh Cương cho rằng hắn muốn bao che cấp dưới, nói: “ Đội trưởng Lục, nếu anh không tin chúng tôi, có thể gọi điện cho cục trưởng Lương của các anh xin chỉ thị, giống lần trước, tôi hỏi xong mới quyết định, nếu thuận tiện xin anh thông báo.”
Lục Kiên Định thở dài, lục lọi ngăn kéo ra bưu kiện EMS, lấy phù hiệu cảnh sát đặt sầm lên bàn, tiếp đó là một bản thảo, sầm một tiếng, rồi hai phần thưởng, cuối cùng là một giấy khen, đưa tấy rằ:” Mời.”
Chẳng biết ý gì, hai vị kia thò đầu nhìn, chỉ thấy tờ giấy viết ba chữ ngày ngắn "đơn từ chức", khi hai người còn nhìn nhau, Lục Kiên Định thở dài:” Các vị bớt được việc rồi đấy, cậu ấy từ chức rồi, các vị nghĩ sao tôi không thèm biết, tôi thấy tiếc lắm, một người công lao hạng nhất thì chết, người công lao hạng hai thì bỏ đi ... Ha ha ha, hai năm làm cảnh sát, cậu ấy mấy lần ra tuyến đầu mà nhập viện, liên tục phá kỳ án, lần cuối còn suýt mất mạng, hôn mê mấy ngày mới tỉnh, nhận lại được cái gì chứ , suốt ngày bị tra lên tra xuống, ha ha ha ... giờ hay quá, người ta đi rồi vẫn còn có người muốn tới khai trừ cậu tắ, các vị đối đãi với công thần như thế, không thẹn với lương tâm à?”
Nụ cười chúa cay, mỗi lần phá án xong hắn đều thích gọi cả đội tới tụ tập cuồng hoan, lần này ngày cả tâm tình uống rượu một mình cũng chẳng có.
“ Chúng ta tới không đúng lúc rồi, đi thôi Quốc Khánh.” Trịnh Cường nặng nề đặt huy chương khen thưởng xuống, gọi đồng nghiệp theo:” Xin lỗi đội trưởng Lục, lần này chúng tôi sai lầm rồi.”
Cửa đóng lại, Lục Kiên Định lúc nhắm mắt, lúc sờ huân chương, ngồi ngây ra đó, lát sau có tiếng gõ cửa, còn chưa đáp thì đám Tiêu Thành Cương, Trương Chí Dũng, Vương Minh, Quách Nguyên kéo vào, theo sau còn có mười mấy người, đều nhìn chằm chằm.
Sáng nay lĩnh phần thưởng, không thấy Giản Phàm đâu, hỏi trái hỏi phải, không ai biết, chỉ có bác Giang nấu cơm ở đại đội một và Trần Thập Toàn đang thất nghiệp nằm nhà mới biết Giản Phàm đã đi mấy ngày rồi, vừa tắn hội nghị là kéo tới đây.
Tiêu Thành Cương nhìn đơn từ chức chưa thu về, mặt tối sầm, chỉ mặt đội trưởng: “ Thế này không phải mượn cối xây giết lừa à, mấy ngày trước bắt chị Hồ còn chưa đủ, giờ còn muốn tra cả Oa ca, có muốn cho người ta sống nữa không? Vụ án này do Oa cả dẫn đầu mọi người phá.”
“ Đúng thế, đội trưởng Lục, bên trên ép người quá thể.”
“ Vì sao một đám người không liên quản thì thăng quản tiến chức, Giản Phàm thì bị tra đi tra lại?”
Một đám người bao vây Lục Kiên Định, vụ án điều tra 8 tháng ròng rã, khổ cực thế nào ai cũng biết, chết một người đủ thương tâm rồi, một người bị bắt, một người bỏ đi, ai cũng nhìn rằ, vấn đề là ở lãnh đạo.
Đám đông một người một câu, có người trách móc, có người tuyên bố không làm nữa, Lục Kiên Định đấm bàn "sầm", nhân lúc người khác ngậm miệng, chỉ tấy vào mặt Tiêu Thành Cương:” Cút!” Sau đó chỉ số còn lại: “ Cút hết đi, có bản lĩnh thì từ chức hết đi, theo Giản Phàm làm đầu bếp đi, các cậu tìm tôi nói, tôi đầy một bụng ấm ức thì đi tìm ai đây? ... Cút, cút hết đi, đừng để tôi nhìn mặt mà sôi máu ...”
Giáo huấn một phen, sau đó tự mình ra mở cửa, đấm đá mấy tấy đứng gần ra ngoài.
“ Nghỉ thì nghỉ, con mẹ nó chứ, theo Oa cả còn sướng chán, chẳng lo đói.” Tiêu Thành Cương hô một tiếng, đám đông lấy lại khí thế đều ầm ĩ cả lên:
“ Làm cái gì thế này?”
Một tiếng quát lớn khiến đám đông ngoái đầu nhìn, chỉ thấy Ngũ Thần Quảng mặt đen xì đi tới, theo sau là Tần Cao Phong và một nữ nhân, ăn mặc rất thời thượng nhưng không hợp với nơi này, cực kỳ bắt mắt, đại bộ phận nhận ra đó là Tằng Nam, con gái Tằng Quốc Vĩ.
“ Các đồng chí, về cương vị trước đi, đây là ngày đại hỉ, tối tôi bày tiệc mời mọi người, đi đi ...”
Chi đội trưởng cũ ra mặt, trấn an được đám đông, nối nhau rời văn phòng đội trưởng, Tần Cao Phong đóng cửa lại, Ngũ Thần Quảng chưa ngồi xuống đã mắng: “ Thế này là sao, mới vài ngày mà mất hết lòng người, Giản Phàm làm sao?”
Lục Kiên Định đưa thư từ chức tới:” Hôm nay mới nhận được, tôi cho rằng cậu ấy làm biếng ở nhà vài ngày, ai ngờ ...”
Trong đơn từ chức, Giản Phàm cám ơn lãnh đạo bồi dưỡng, cám ơn tổ chức giáo dục, nhưng vì sức khỏe bản thân, bác sĩ nói không hợp làm cảnh sát nữa, viết đơn từ chức ... Toàn là lời hoang đường dối trá, nhưng Ngũ Thần Quảng nhìn ra trong đó chứa giọt lệ chúa cay.
Ngũ Thần Quảng đưa cho Tần Cao Phong, Tần Cao Phong xem lướt quả đưa Tằng Nam, Tằng Nam vừa xem vừa nhìn đống giấy khen, huy chương trên bàn.
“ Chi đội trưởng, hay là liên hệ với nhà cậu ấy, rồi làm công tác thuyết phục.”
Lục Kiên Định vẫn dùng cách xưng hồ cũ, có tin đồn nói Ngũ Thần Quảng thay thế vị trí Tiêu Minh Vũ, lệnh bổ nhiệm chưa có, tiếng ủng hộ rất nhiều:
Ngũ Thần Quảng mân mê huy chương, đặt xuống bàn: “ Chắc chắn cậu ấy đã cân nhắc rất lâu mới ra quyết định, chúng ta miễn cưỡng cậu quá nhiều rồi, để cậu ấy đi đi. Tằng Nam, lần này chú không giúp được cháu nữa, đoán chừng cậu ấy còn không muốn nhìn mặt chú, đi nào, thăm Thập Toàn.”
Nếu như đi còn có thể tiếp nhận, nhưng mà trong lòng người đi, mình không bằng Trần Thập Toàn, không bằng cả đầu bếp già ở đại đội một, ít nhiều lòng Ngũ Thần Quảng có chút cô tịch.
Tiễn ba người kia đi rồi, Lục Kiên Định ngồi về chỗ, con nghĩ có nên bảo Tiêu Thành Cương đưa đồ về Ô Long không, tâm trạng không tốt cất từng thứ vào phong bì, sáng nay đi vội chưa xem kỹ, khi chỉnh lý mới phát hiện một bí mật nhỏ, trong túi EMS còn có thứ nữa, không ngờ là hóa đơn ăn cơm, đi xe, ở khách sạn, vội gọi điện cho tài vụ mới biết Giản Phàm khi lĩnh lương còn vay một khoản tiền, số tiền bằng với số hóa đơn kia.
Tè ra là vờ vịt bao lâu chỉ để lĩnh thêm một tháng lương mới chịu, Lục Kiên Định cười phá lên, mắng: “ Cái thằng nhãi con, đi rồi mà không quên vơ một khoản, khiến lão tử phải chùi đít cho , ha ha ha ...”
Mỗi lần có người đi, đều không khiến Lục Kiên Định nuối tiếc như thế này, nhốt mình trong văn phòng, không biết nghĩ tới cái gì, cười rất lâu, rất lâu ...
Hết Q5, kiếp nạn của Giản Phàm chấm dứt, nói ra thì nếu không làm cảnh sát, Giản Phàm cũng không khám phá ra năng lực của bản thân, giờ với một Giản Phàm đầy bản lĩnh, ngoài kia ai còn là đối thủ.