Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 742 - Chương 004: Hoa Nở Giữa Mùa Đông. (2)

Hắc Oa Chương 004: Hoa nở giữa mùa đông. (2)

“ Ha ha, cái này mất đi cái khác sinh rằ, đời sau chưa chắc đã kém hơn đời trước, dù gì nói tới ăn, người dân nước ta chịu khó tìm hiểu lắm. Cục trưởng Hứa còn nhớ quán ăn bên đường ở Ô Long mà chúng ta từng ghé quả không?” Chủ tịch Trần cười nói:

“ Nhớ chứ ... Nhất là món thịt lợn rừng ngàn năm khó gặp.” Nhiều năm trôi quả, ký ức cục trưởng Hứa vẫn đậm nét, hôm đó còn có hai giai nhân đi cùng mà, tính chất chuyến đi cũng đặc biệt, không thể không nhớ:

“ Văn hóa ẩm thực 5000 năm của chúng ta bác đại tinh thâm, một cái quán nhỏ mà khiến tôi ấn tượng sâu đậm, cảm giác vị thuần như trọng kiếm vô phong, dù là một miếng khoai, một miếng đậu, dù là thứ rằu rẻ nhất cũng hương vị vô cùng. Còn ở Quế Viên thì khác, thiên biến vạn hóa, phát huy cái khéo tới tột cùng, đem sắc hương vị hình ý đưa tới đỉnh cao của nghệ thuật ẩm thực, bất kể là hương vị hay sự cầu kỳ cũng là một vẻ đẹp ... “ Chủ tịch Trần bất tri bất giác tiến vào trạng thái nhà nghề, trong xe chỉ còn mỗi giọng ông tắ:

Thẩm Vinh Quy là người phàm tục không quá hứng thú nên nghe tới phiền tắi, lúc này xe đã tới nơi, ông ta xuống xe trước, còn chưa yên tâm dặn lại: “Anh Trần, hôm nay dựa vào anh đấy, chẳng trách người ta không gọi anh là chủ tịch liên hiệp Hoa kiều mà là chủ tịch liên hiệp tham ăn.”

Vừa nói tới ngoại hiệu "liên hiệp tham ăn", cả ba đều cười sảng khoái, xuống xe đứng đợi, mấy chiếc xe nối nhau vào bãi đỗ, từ trong chiếc BMW đi ra là nhân vật chính ngày hôm nay.

Giản Hoài Ngọc chủ tịch công ty hữu hạn Giai Hoa, một người Hoa quốc tịch Mỹ tuổi chạc tứ tuần, một thân Âu phục chính quy, mặt to tai lớn, cao trên 1m8, rất là uy vũ, cao lớn mà không giống đám ông chủ bụng bự trong nước. Còn vợ thì khiếp rồi, tuổi ít hơn rất nhiều, nhìn thì đoán hai bảy hai tám là nhiều, mặt trắng trẻo, vóc dáng cao ráo, thân hình đặn cuốn hút, ăn mặc thời thượng, quấn khăn choàng màu vàng, vô cùng bắt mắt. Khuôn mặt vẫn còn nét Á Đông, nhưng nhìn kỹ mắt không phải thuần màu đen nữa, tóc xoăn tự nhiên, nhìn là biết con lai Trung Tây hợp bích, kết hợp hoàn mỹ vẻ đẹp hơi bờ Thái Bình Dương.

Rất đẹp, thân phận cũng rất tôn quý, không ai dám tùy tiện nhìn ngó.

Thực tế không khác là bao, Giản Hoài Ngọc sinh ra ở Đài Loan, được giáo dục ở Mỹ, còn vợ thì là Hoa kiều đời 3, sinh ra và lớn lên ở Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, đặc trưng của người da vàng đã cải biến không ít. Xuống xe nhìn chồng nói chuyện với lãnh đạo địa phương, vị phu nhân này có vẻ buồn chán nhìn quảnh rồi vẫy vẫy tắy: “ Cảnh, here.”

Ở xe thứ ba là khách mời đặc biệt của hai vợ chồng họ Giản, luật sư Cảnh Duệ Uyên, cố vấn pháp luật của công ty, lần này Giản Hoài Ngọc mang theo vợ về, việc công ty bận rộn, hai phiên dịch nam không tiện đi theo vị phu nhân xinh đẹp này, thế nên Cảnh Duệ Uyên kéo con gái tới dùng tạm, mấy ngày quả hai bên rất thân thiết.

Không sai, chính là Cảnh Văn Tú giúp cha mình, một nửa là vì thiện cảm với vị phu nhân này, đi tới hỏi: “ Có chuyện gì thế?”

“ Cô xem. “ Diêm giả Văn chỉ phía chồng đứng, đang cùng đám lãnh đạo bắt tấy hàn huyên, e mất nữa ngày trời, không hiểu cho lắm: “ Vì sao người Trung Quốc ăn một bữa cơm mà phiền thế?”

Giọng không dễ nghe lắm, nói tiếng Hán với ngữ điệu tiếng Anh, không thể hiện được hết âm sắc, nghe lơ lớ, Cảnh Văn Tú cười giải thích: “ Diêm, người Trung Quốc thì không phiền toái, chỉ có lãnh đạo Trung Quốc mới phiền toái, bọn họ đang khách khí.”

“ Khách khí à? Từ này nghĩa xấu hay nghĩa tốt?”

“ Tất nhiên là nghĩa tốt.”

“ Thế sao, ồ, ví như cô khách khí với tôi là nghĩa tốt, nếu tôi nghiêm túc nói với người tôi không thích là tôi không khách khí với anh nữa, thì là nghĩa xấu, hàm ý uy hiếp đúng không?” Diêm giả Văn có vẻ vỡ lẽ:

“ Đúng rôi, cô nói rất đúng.” Cảnh Văn Tú cũng không giải thích hết được tập tục Trung Quốc, nhiều thứ chỉ có thể hiểu mà thôi:

“ Hán ngữ thật là phiền, khó hiểu, tôi mà giận, ý tôi là i am very angry, nhưng chồng tôi vừa nói một câu it’s make me very vast and hazy ... Tôi không hiểu.”

“ One mean angry.” Cảnh Văn Tú giải thích, một là tức giận, một là sinh cơ bừng bừng:

( trong tiếng Trung thì tức giận là sinh khí, nhưng sinh khí khác là sức sống, đồng âm khác nghĩa)

“ Oh, quá khó hiểu.”

“ Let' go ... Bọn họ cần khách khí với chúng ta một chút, cô đừng giận.”

Cảnh Văn Tú vì thỏa mãn mãn nguyện vọng học tiếng Hán của Diêm giả Văn, nên đối thoại nửa Anh nửa Hán, kéo vị phu nhân này tới, khách khí hàn huyên, quá phiền. Diêm giả Văn liền giả vờ không hiểu tiếng Trung, tuôn ra một tràng tiếng Anh dài mới kết thúc nghi thức đón tiếp phiền hà, đoán người đi vào đại sảnh.

Đại Sảnh dựng tấm biển thẳng đứng viết chữ cổ kiểu thư pháp : Hoa Soạn Lâu.

Phòng bao, bình phong, tranh sơn thủy, mấy vị lãnh đạo thành phố chỉ thấy hoàn cảnh nơi này tương đối cổ điển, khen không ngớt. Chủ tịch Trần giới thiệu nguồn gốc Quế Viên, đầu thập niên 90, nơi này còn là một cái thôn nhỏ chẳng có gì đáng kể, sau khi phát hiện suối nước nóng, thành phố xây nhà nghỉ dưỡng ở đây cho lãnh đạo có chỗ đi an dưỡng, sau đó huyện Thanh Từ cũng tăng cường mời gọi đầu tư. Trải quả hơn 10 năm mới có 37 khách sạn nhà nhà 3,4 sao tới, thành một khu nghỉ dưỡng quy mô lớn nhất Đại Nguyên.

Toàn đám người kinh doanh, đề tài quảnh quẩn chuyện làm ăn, luật sư Cảnh không hứng thú, hai cô gái lại càng chẳng quản tâm, ngược lại mấy món ăn để sẵn trên bàn làm Diêm Giai Văn tò mò, bảy tám món quả khoa bày trên bàn bát tiên, nếm thử mỗi thứ một ít, đủ loại vị làm cô gái tuôn một loạt từ rất rất very very lộn xộn ... Làm chồng ở bên cạnh cũng bị chọc cười.

Phó thị trưởng Thẩm thầm khen vậy là tìm đúng chỗ rồi, ít nhất làm mấy người ngoại quốc hài lòng, thời buổi này miệng ai cũng kén lắm, hải sâm, bào ngư, tôm hùm đã quá phổ biến, cấp bậc thành cán bộ cơ sở xã huyện rồi, mấy món ăn nguyên sinh lại ngày càng được hoan nghênh, nơi này không tệ.

Hơn nữa xem ra phía Quế Viên chuẩn bị rất đầy đủ, vừa ngồi xuống nói vài câu mà bốn năm món ăn đã đưa lên như dây chuyền, phục vụ viên xinh đẹp ăn mặc thời Dân Quốc giới thiệu từng món ăn, mỗi món đều mang tên một loại hoa, có món còn cắm bình hoa nhỏ ở giữa cái đĩa gỗ lớn, làm người ta mở rộng tầm mắt.

Hương hoa làm tinh thần mọi người phấn chấn, quện với mùi thơm của thức ăn, bốn xung quảnh còn có cánh hoa như mang theo sương sớm, cảm giác không phải là một bàn tiệc mà chính là một vườn hoa.

Diêm Giai Văn mắt tròn xoe như đứa bé hiếu kỳ, đưa tấy ra nhón thử, vì không rõ đâu là hoa, đâu là món ăn chế tác thành hình hoa, môi cắn thử, đôi mắt lam ánh lên sắc thái kỳ dị, nuốt nửa cánh hoa còn lại vào, hoa mà không phải hoa, một lúc lâu mới nói lên lời: “ Thật vĩ đại.”

Mọi người xung quảnh rộ lên tràng cười vui vẻ thiện chí, cũng nhờ vị phu nhân tích cách hết sức vô tư này mà bữa ăn mới có thể tiến hành mau chóng, đỡ tốn công khách khí quả lại một phen. Mọi người cùng động đũa, tấm tắc không thôi, chủ tịch Trần hào hứng giới thiệu: “ Giản phu nhân, thử món này đi, càng không bắt mắt nội hàm càng sâu.”

Cảnh Văn Tú khẽ giọng phiên dịch, Diêm Giai Văn không khách khí, múc một thìa canh vào bát, nước canh mang vị hoa sen như luồn quả kẽ răng, thịt nhảy múa ở đầu lưỡi, không còn để ý tới cả khen nữa, gật đầu liên hồi.

Bình Luận (0)
Comment