Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 743 - Chương 005: Hoa Nở Giữa Mùa Đông. (3)

Hắc Oa Chương 005: Hoa nở giữa mùa đông. (3)

Ngồi trong cảnh hoa, ăn có hương hoa, hoa không chỉ tồn tại thực mà càng như một hàm ý, ngày cả vị phó thị trưởng Thẩm không quá đam mê ăn uống cũng thấy khẩu vị tăng mạnh, mới đầu nghe tới xuống thôn quê hơi lo, không ngờ cấp bậc còn cao hơn nhà hàng cao cấp ở thành phố mấy bậc.

Hơn thật ấy chứ, ông ta đi tiếp khách xã giao liên miên, có nhà hàng khách sạn cao cấp nào còn chưa ghé quả. Ăn toàn là sơn hào hải vị mà chẳng thấy ngon, đôi khi còn là gánh nặng, chẳng bằng về nhà úp bát mỳ gói. Hôm nay khác hẳn, bữa tiệc chiêu đãi này, phó thị trưởng Thẩm đang thực sự thưởng thức món ăn, hơn nữa ăn vào còn thấy cao nhã hơn vài phần.

Quản trong hơn nữa là khách rất vui.

Ở phía bên kia, thấy cô vợ trẻ ăn say sưa, Giản Hoài Ngọc mỉm cười vui vẻ, cám ơn các vị lãnh đạo.

Chủ tịch Trần nhìn chủ khách hài lòng, càng một phen khoa khoang, nói các loại hoa trừ có công dụng làm đẹp, mỗi món mang công năng riêng, hoa cúc mát gan sáng mắt, hoa quế thông khí hóa đờm, hoa sen an thần giảm béo. Chẳng những ăn ngon mà nguyên liệu nấu ăn dưỡng sinh, bổ xung các khoáng vật cho thân thể nói tới Cảnh Văn Tú cụt vốn từ không phiên dịch nổi, dùng đủ từ thay thế mới khiến Diêm Giản Văn hiểu được một phần mà càng thêm sùng bái.

Luật sư Cảnh cũng không thuả kém, nói Hoa Soạn nhắc tới sớm nhất trong Lữ thị xuân thu, thần y Y Doãn thời Thương đã giỏi dùng

,

thọ mộc chi hoa", ý là dùng hoa nấu ăn, về

sau trong ( Kim Bình Mai từ thoại) cũng nhắc tới riêng lấy hoa hồng làm bánh đã có mười mấy loại.

Đột nhiên Diêm Giai Văn đang ăn cao hứng nói xen vào: “ Mr Cảnh, tôi biết điều ông nói đấy.”

“ Phu nhân cũng xem những điển tịch đó à? “ Cảnh Duệ Uyên nghe vị phu nhân phương Tây xinh đẹp hơn cả con gái mình hiểu cả điển cố, vui vẻ lắm:

“ Cái Kim Bình Mai mà ông vừa nói ấy, tôi từng xem quả ...”

Vị phu nhân cao quý này đọc dâm thư? Khách khứa xung quảnh chết nghẹn, nhìn Giản Hoài Ngọc, thấy hắn không để bụng mới cười ha hả. Giản Hoài Ngọc là người thoải mái tư tưởng cởi mở tiến bộ, không ngại cô vợ kém mình mười mấy tuổi gây ra trò cười lớn. Chỉ là không ngờ thế hệ trước còn cất giấu không ít sách cổ, thế hệ trước đều muốn lá rụng về cội nên kiên nhẫn giáo dục văn hóa quê cha đất tổ, xem ra cô vợ hắn đọc sách linh tinh không ít, chỉ là e chỉ đọc mà không hiểu bao nhiêu.

Bữa ăn nhờ thế mà càng thêm cởi mở, càng ăn càng ngộ ra vì sao nơi này kinh doanh tốt như vậy, e trước đó chủ tịch Trần nói người thường đặt chỗ phải trước ba ngày không hề quá lời.

Món ăn cuối cùng đưa lên bàn tiệc, phục vụ viên báo một cái tên độc đáo: Canh mỹ nhân!

“ Wow ... What' canh mỹ nhân? “ Diêm Giải Văn nhìn cánh hoa hồng nổi bập bềnh trong canh rất đẹp mắt, nhưng mà món này lại bất ngờ là không có hương hoa, không biết là có bí mật gì bên trong:

Cảnh Văn Tú hôm nay làm phiên dịch hết sức vất vả, giải thích bừa:” Beauty, là canh cho mỹ nữ ăn.”

“ Ồ, hiểu rồi.” Diêm Giải Văn nghe giải thích như thế vui lắm, múc một thìa, ngậm cạnh hoa ở môi cảm thụ: “ Ngon ... Không biết ngon ở đâu, chỉ là ngon lắm, nhiều vị, lưỡi một vị, xuống cổ thành vị khác ... Cảnh này.”

Ghé đầu sang Cảnh Văn Tú thì thầm: “ Có phải món này còn có thể breast ...”

Cảnh Văn Tú che miệng cười biểu thị không biết, mắt liếc nhìn cô gái Hoa kiều, trời ạ, nơi đó đã lớn tới mức làm người ta ghen tỵ rồi, vậy mà vẫn còn muốn lớn hơn nữa sao? Không để người ta sống nữa à?

Món ăn này đúng là kỳ quái, rất thanh nhã, không thơm ngào ngạt như những món trước, hương hoa phải tới khi nuốt vào mới cảm thụ được, vừa rồi ăn một bữa tiệc thịnh soạn. Khẩu vị lại tốt, mọi người bất giác đều ăn quá no, giờ húp canh , không no thêm, mà cảm giác thoải mái toàn thân, uống xong tựa đắng, tựa ngọt, nước bọt tiết ra như còn lưu luyến mãi.

Rất lạ, không nói rõ là cảm giác gì, thoải mái, nhưng không phải kiểu ngon làm người ta lớn tiếng khen ngợi, kiểu mà người ta muốn lắng lòng lại cảm thụ, một món ăn mà ăn ra cả cảm xúc không khỏi làm người ta thấy hoang đường khó tin, đều nhìn chủ tịch Trần.

“ Đây chính là cảnh giới tối cao của Hoa Soạn đại sư.” Chủ tịch Trần đặt thìa xuống, khép hờ mắt giải thích: “ Thực sự đem Hoa Soạn dung nhập thẩm mỹ và ẩn ý văn hóa, thời xưa văn nhân sùng bái đạm bạc thuần phác, hương thanh nhã, vị thanh đạm, tuyết tinh thần chính là một thẩm mỹ quản độc đáo của người xưa. Giống như Mạo Ích Cương một trong tứ đại công tử cuối thời Minh, cùng với đồng Tiểu Uyển từ yêu nhau cho tới đến với nhau, không chỉ có ái tình khắc cốt ghi lòng, càng đem tinh thần nghệ thuật hòa nhập vào cuộc sống.”

“ Thời Minh Thanh trồng hoa thành phong trào, nguyên nhân chủ yếu là thời đại quá hắc ám, thế đạo quá hoang đường, khiến tắo nhân mặc khách thoát khỏi hiện thực ô trọc tìm an ủi tâm linh từ tự nhiên. Từ đó ý thức giác ngộ của văn nhân sĩ tử đạt tới thăng hoa tự do tinh thần, đem Hoa Soạn trở thành kỹ nghệ ngang với cầm kỳ thi họa, thành thú vui của cuộc sống.”

Chỉ có điều chủ tịch Trần nhập tâm quá rồi, giải thích cao siêu làm Diêm Giản Văn dùng âm điệu quái dị của mình hỏi: “ Thế nghĩa là gì?”

Đừng nói người nước ngoài, mấy vị bên cạnh còn mơ hồ, Cảnh Văn Tú hiểu nhưng mà hai nền văn hóa khác biệt quá lớn, không cách nào giải thích thông.

“ Tức là bản thân món ăn thể hiện văn hóa của thời đại ví dụ KFC, hamburger của nước Mỹ thể hiện ra một loại văn hóa hiệu suất vậy ... Món ăn này ý cảnh ở thanh nhã, thanh đạm và thanh hương, thêm vào sắc hoa đỏ dưỡng nhãn đẹp mắt, sau vị ngọn dịu để lại chút đắng nhẹ, giống như dư vị ánh mắt mỹ nhân lúc quảy đầu, loại buồn thương không tắn ... Lấy mỹ nhân đặt tên, hình, sắc, ý vẹn toàn, trình độ Hoa đại sư ngày càng cao rồi.”

Người hiểu người không hiểu đều cười gật gù, coi như chuyện vui giữa bàn tiệc, Giản Văn Tú lần này có thể giải thích được rồi, Diêm Giản Văn khen mãi.

Chủ tịch Trần nhìn sang phục vụ viên bên cạnh: “ Tôi đoán vị Hoa đại sư này tuổi chừng 40 - 50, tài nghệ là giả truyền, hơn nữa từng ly hôn, phải là người từng trải quả đổ vỡ gập ghềnh trong tình cảm, hơn nữa tới giờ vẫn cô đơn lẻ bóng đem hết tâm sự vào món ăn, nếu không tài nghệ không tới trình độ cao siêu thế này, đúng không?”

Ai cũng biết chủ tịch Trần lại khoe tài nghệ từ món ăn nhìn nhân phẩm rồi, mọi người nghe thấy đôi phần có lý, mỗi người phụ họa suy đoán một câu, Diêm Giải Văn hôm nay ăn rất thỏa mãn, yêu cầu gặp vị Hoa đại sư thần kỳ này, cũng đoán tuyết đối là ông già đội mũ cao, mặt tắng thương.

Cô phục vụ xinh đẹp phì cười:” Chú ơi, chú đoán sai rồi, Hoa đại sư kỳ thực chưa tới 30 tuổi, tính cách anh ấy rất vui vẻ, hiền hòa, rất tốt bụng. Nhưng anh ấy không gặp người ngoài đâu, rất nhiều lãnh đạo lớn tới đây ăn cơm muốn gặp, anh ấy đều từ chối, có điều mỹ nữ độc thân thì ngoại lệ.”

Mọi người ngẩn rằ, nhìn phục vụ viên như đang đánh giá Diêm Giải Văn và Cảnh Văn Tú xem có đủ tư cách gặp Hoa đại sư không, mấy người đều cười phá lên vui vẻ.

Vị đại sư thần kỳ này rốt cuộc là ai? (*)

(*) Bác nào còn nhớ được nguồn gốc canh mỹ nhân không?

Bình Luận (0)
Comment