Mùa hè hai năm trước, hai người đưa ra hai lựa chọn khác nhau, Dương Hồng Hạnh lựa chọn khảo nghiệm, lên Bắc Kinh học nghiên cứu sinh, còn Giảm Phàm lựa chọn kiếm tiền. Y rất hiểu cô gái hiếu thắng này, e là giống mình, muốn tránh hoàn cảnh và người quen thuộc, đợi vết thương từ từ khép miệng. Sau đó một người đi học, một kiếm tiền, nhớ nhung tương tư đại bộ phận thông quả tin nhắn, chỉ có kỳ nghỉ mới gặp nhau.
Giản Phàm đã trải quả cả gian tình, ái tình lẫn phản bội rồi, đối với phần tình cảm như gần như xâ ấy, lại càng thêm trân trọng, hai người chưa bao giờ nói với nhau một chữ "yêu", nhưng đều biết trong lòng đối phương có phần yêu đó.
Chữ yêu này, giống thức ăn trong nồi, cần dùng lửa mạnh xào, dùng lửa nhỏ để đun, nếu không được phải tăng lửa hâm nóng, nếu không có một ngày nguội lạnh. Mặc dù hai năm quả mỗi tháng đều tới thăm bà Đinh, chăm chỉ hơn về thăm mẹ, nhưng vẫn không yên tâm, dù sao có tuổi rồi, mà rốt cuộc Dương Hồng Hạnh nghĩ gì, hai năm quả trong tim có ai bước vào nữa hay không, Giản Phàm thực sự không nhìn rằ.
Xe chầm chậm đi trên đường, Ngũ Nhất rồi Tân Hà, xâ xâ thấy chóp Chung Cổ lâu, đây là nơi quen thuộc, thành phố của ký ức sâu sắc, hình như bao năm chẳng thay đổi, chỉ có lúc mới vào thành phố thấy khu Bành Tây đã giải tỏa rất nhiều rồi, thành đống hoang tàn. Tới nơi đây, nhiều chuyện, nhiều người nỗ lực không muốn nghĩ tới lại vương vấn trong đầu.
Lái xe làu bàu chửi đèn đỏ sao quá lâu, đèn xanh một cái lại chửi sao mà lắm xe như thế, toàn tiếng chửi bới địa phương của Đại Nguyên, Giản Phàm khẽ mỉm cười không tiếp chuyện. Hai năm quả y không còn nói nhiều như trước nữa, thời gian trầm mặc ngày càng nhiều, như lúc này đây chỉ chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, vô tình liếc quả túi báo treo trong xe, thuận tấy cầm xem, liền bị một tin tức ở trang nhất thu hút ( Thủ phạm chính của vụ án buôn lậu cổ vật đặc biệt lớn Tề Thụ Dân, hôm nay chấp hành án tử hình).
Lật xem ngày, 1 tháng trước, từ khi bị bắt tới khi tử hinh cũng hơn 2 năm, với Tề Thụ Dân mà nói, chết là sự giải thoát hơn là trừng phạt. Trong báo chỉ liệt kê quả một loạt tội danh đào mộ, rửa tiền, buôn lậu, giết người, vài câu bao quát cả cuộc đời Tề Thụ Dân, cùng chấp hành tử hình còn có Đồng Cô Sơn, bài viết hời hợt nhạt nhẽo, e là không còn ai nhớ khi đó thảm liệt ra sao.
Hai người này đúng là đôi anh em đồng mệnh, sống nương tựa vào nhau, chết cũng cùng ngày. Tổng cộng tử hình 5 người, trong đó 4 tên thuộc tập đoàn tội phạm của Tề Thụ Dân, hai tấy nhuốm đầy máu tắnh, chết chưa hết tội. Nhưng còn một người chỉ là ma thê mạng, vị chủ nhiệm ngân hàng họ Thiệu kia ... Giản Phàm ném tờ báo trở lại chỗ cũ, không còn hận nữa, đối với sự sống và cái chết đã có lý giải mới.
Hơn nữa, đã thành lịch sử rồi, không cần nói tới nữa.
Đã tới nơi, tới cổng tiểu khu quen thuộc, Giản Phàm trả tiền xuống xe, đột nhiên trái tim phẳng lặng đập manh thêm vài phần, bước chân cũng trở nên gấp gáp hơn, một nụ cười cứ thế hết sức tự nhiên nở trên môi.
Cộc cộc cộc!
Khẽ gõ ba tiếng, xem thời gian 4 giờ chiều rồi, không biết bác Đinh có nhà không, không biết mấy tháng chưa gặp Dương Hồng Hạnh thế nào, vẫn thế chứ, không phải là hoài nghi tình cảm của cô giành cho mình, mà lo là giờ trong trường học, bọn háo sắc giống mình nhiều lắm.
Két!
Chưa kịp nghĩ kỹ hơn thì cửa mở rằ, Giản Phàm "ặc" một tiếng, mắt mở lớn, Lương Vũ Vân đắc ý: “ Choáng chưa, chấn kinh vì em gái anh giờ thành mỹ nhân phong hoa tuyệt đại rồi chứ gì?”
Áo nhung đỏ rực, quân jean bó lấy cặp đùi tròn căng chắc khỏe, còn đứng đó tạo dáng khoe đường cong cuốn hút, đứng cửa đã thoang thoảng ngửi mùi nước hoa, hai năm trước vẫn ít nhiều còn dáng dấp thiếu nữ nghịch ngợm trẻ con, giờ đã thành trái quả chín mọng, cảm tưởng cắn khẽ một cái là ứa mật ngọt, thực sự đầy đủ vốn liếng làm nam nhân điên đào.
Giản Phàm bật cười, đưa tấy kéo cửa đi vào, thân mật bẹo má một cái: “ Xinh đẹp, chỉ là đừng có dính lấy nhau như vậy, người biết thì bảo là chị em thân thiết, không biết còn tưởng là có vấn đề.”
“ Hi hi, đại tỷ, anh rể ghen rồi.” Lương Vũ Vân vẫn vô tư như vậy, hết sức tự nhiên khoác tấy Giản Phàm:
Dương Hồng Hạnh đáp một câu từ phòng ngủ đi rằ, có điều không còn nhìn ra mặt mũi nữa, đắp mặt nạ như Bạch Vô Thường, làm Giản Phàm "ặc" cái nữa, té ra chị em nhà này rảnh rỗi, đóng cửa lại làm đẹp.
Thấy Giản Phàm tới, Dương Hồng Hạnh vội chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt, Lương Vũ Vân kéo Giản Phàm ngồi xuống ghế sô pha, hai mắt hấp háy: “ Oa, Giản Phàm, em nghe bác gái kể lương của anh trên 8000 cơ à?”
“ 8800, chưa tính thưởng và tăng ca. “ Giản Phàm khẽ mỉm cười:
“ Oa, gấp đôi lương của em rồi, hi hì, em có cớ xẻo anh một phá, chọn ngày không bằng gặp ngày, nghe đại tỷ nói hôm nay anh về, hì hì em không đi nữa.” Lương Vũ Vân chiêu cũ, bắt chước mèo con cọ đầu vào vai Giản Phàm:
“ Nếu anh nói năm sau lương của anh tăng lên 15 vạn, có phải càng kinh ngạc không?”
“ Thật sao, ôi biết làm đầu bếp có tiền đồ như thế, năm xưa em theo đuổi anh rồi, làm gì tới lượt đại tỷ, hu hu.”
Dương Hồng Hạnh đã rửa mặt đi rằ, xinh đẹp hơn, thành thục hơn, so với trước kia có thềm nhiều nét dịu dàng, mỉm cười: “ Giờ theo đuổi đâu có muộn.”
“ Thôi em không dại đâu, đêm bị chị bóp cổ chết ... Mà anh rể, tích góp được bao nhiêu rồi, đủ cưới đại tỷ chưa?” Lương Vũ Vân kéo cả Dương Hồng Hạnh ngồi xuống.
“ Này, còn tin kinh ngạc hơn nữa đấy, muốn nghe không?” Giản Phàm thuần túy trêu hai cô gái, ngoắc ngoắc tấy chờ cả hai tới gần mới thì thầm: “ Anh từ chức rồi, vừa xong.”
“ Cái gì?” Lương Vũ Vân nhảy dựng lên nhìn Dương Hồng Hạnh, thấy đại tỷ cũng ngạc nhiên, rõ ràng không biết gì giống mình:
“ Anh chưa kịp nói với em.” Giản Phàm giải thích với Dương Hồng Hạnh khẽ nói: “ Sáng nay anh mới quyết định từ chức.”
“ Ừ.”
Dương Hồng Hạnh bình thường lại rất nhanh, nhưng Lương Vũ Vân có chút tức giận, đấm Giản Phàm mấy cái: “ Đại tỷ, không thể cưới người này được, bây giờ kiếm việc gian nan thế nào chứ, ngày cả thạc sĩ chính quy còn thất nghiệp đi làm tiếp thị kia kìa, anh là đầu bếp còn kén cá chọn canh ... Lương 8800 một tháng còn bỏ, rốt cuộc anh muốn cái gì? Em đây, một đại tài nữ, làm mấy năm trời vẫn chết dí ở cục làm cảnh sát nhỏ, lương có 4000 đã mừng lắm rồi, anh biết tỷ lệ chọn công vụ viên giờ là bao nhiêu không 733 chọi 1, còn cảnh sát là hơn 300 chọi 1 ... Trước kia anh từ chức cảnh sát, giờ bỏ cả lương cao, bao năm rồi anh cứ thế, nói bỏ là bỏ, bảo em làm sao yên tấm giao đại tỷ cho anh được, anh thật là ...”
Từ hưng phấn tới kinh ngạc, từ kinh ngạc tới tức giận, Lương Vũ Vân quản tâm tới tiền đồ của Giản Phàm còn hơn Dương Hồng Hạnh. Chỉ là cô mắng nửa ngày mà Giản Phàm vẫn mỉm cười, không đấu khẩu với mình như trước, thuận theo ánh mắt của y nhìn thấy ánh mắt Dương Hồng Hạnh, nhớ ra mình ngồi giữa hai người. Mình rõ ràng là người thừa ở đây rồi, Lương Vũ Vân đứng dậy thở dài: “ Để không gian cho hai người, nửa tiếng đủ làm việc chưa, từ chức cũng không tha cho anh đâu đấy.”