Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 753 - Chương 015: Gặp Nhau Hơn Nhớ Nhung.(3)

Hắc Oa Chương 015: Gặp nhau hơn nhớ nhung.(3)

Lương Vũ Vân đi rồi, phòng trở nên yên tĩnh, Dương Hồng Hạnh thấy Giản Phàm vẫn cứ nhìn mình không chớp thì nguýt một cái, hơi quảy đi mượn động tác buộc tóc che dấu chút ngượng ngùng. Giản Phàm mỉm cười, gương mặt vừa rửa sạch mặt nạ đắp mặt ấy hoàn toàn không có chút son phấn nào, nhưng vẫn toát ra sự quyến rũ tự nhiên, chỉ nhìn thôi mà tim đập giả tốc, thực sự cảm nhận được sự kích động đã lâu rồi chưa có, cô gái trước mắt chẳng ăn mặc hở hang, chẳng cố ý khiêu khích, nhưng sức hấp dẫn đó thật khó kháng cự ...

Hai năm rồi, Giản Phàm tim đập mạnh nhìn cô gái bên cạnh, nhớ nhung biến thành nhu tình và đầm ấm, nhìn mãi không thấy đủ: “ Anh từ chức rồi, phải làm lại từ đầu.”

“ Không sao, lại chẳng phải lần đầu.” Dương Hồng Hạnh như nói chuyện người khác:

“ Vậy kế hoạch của em thế nào, tốt nghiệp rồi sẽ ở lại Bắc Kinh hay về Đại Nguyên?” Giản Phàm kỳ vọng hỏi:

“ Quản trọng lắm sao?” Dương Hồng Hạnh vờ không biết Giản Phàm đang lén lút áp sát mình:

“ Đương nhiên là quản trọng, em ở đâu sẽ quyết định anh làm lại từ đầu ở đâu.” Giản Phàm nói bằng giọng khoa trương:

“ Em về đây sống cùng mẹ em, cám ơn anh chăm sóc mẹ em hai năm quả. “ Dương Hồng Hạnh nhoẻn miệng cười:

“ Hì hì, em về thì tốt, cả anh và em cùng chăm sóc được không?”

“ Anh có ý gì?” Không dễ dàng nghe được một câu ý tứ rõ ràng như vậy từ Giản Phàm, Dương Hồng Hạnh hiểu y trải quả nhiều tổn thương tình cảm, không dễ dàng thể hiện tình cảm ra như trước:

Hôm nay Giản Phàm đúng là thổ lộ rồi: “ Còn không quá rõ ràng à, mẹ em mẹ anh đều thấy chúng ta thích hợp, chúng ta dứt khoát sống luôn với nhau cho rồi, anh sắp 30, còn không kiếm được vợ, về quê mất mặt lắm.”

“ Ai đã đồng ý anh mà ... Này!”

Dương Hồng Hạnh còn chưa nói hết đã bị sói vồ rồi, cười khúc khích né tránh, đột nhiên vơ tấm đệm ghế ném, mục tiêu không phải là Giản Phàm mà là cánh cửa khép hờ, tiếp đó nghe tiếng cười khanh khách của Lương Vũ Vân: “ Đúng 30 phút thôi đấy, làm gì thì nhanh lên.”

Chỉ là hành động vô tâm của Lương Vũ Vân phá vỡ kích động mới gặp lại của hai người, không khí không quảy lại như trước nữa, cả hai nhìn nhau cười ngượng.

26 tháng Chạp, tiểu khu Hân Duyệt treo đèn kết hoa, hai nhân viên công ty tổ chức hôn lễ Ô Long bế một cái máy phát điện chạy dầu vào, ra sức kéo dây, lát sau máy phát điện chạy rồ rồ, cấp điện cho tấm biển lớn ở cổng tiểu khu.

" Chúc mừng anh Phí Sĩ Thanh và cô Lý Vũ Manh, tân hôn hạnh phúc".

Bạn bè càng đông, buổi lễ càng náo nhiệt, nào người đơn vị, nào bạn học cao trung, sơ trung, lại thêm cả bạn đại học, đếm không hết nữa ... Riêng bàn mạt chược tiếp khách đã có 7 cái, lại còn có poker, đầu địa chủ, cứ tưởng nơi này mở sòng bài, ai mà biết chú rể là người ra sao không lạ cảnh này.

Người thân thiết hơn thì không thời gian chơi, lão đại Tiết Hán Dũng cao trên 1m8, cao lớn vai rộng lại mặt vuông mày rậm đàng hoàng chững trạc, liên tục đưa vị khách khác nhau tới những cái bàn khác nhau, mời thuốc mời rượu. Lão tắm Hoàng Thiên Dã cả nhân phẩm lẫn bề ngoài đều chẳng ra sao, nhưng mà được cái chân tấy nhanh nhẹn, nách kẹp chồng chữ Hỉ, chỉ huy đám trẻ con ồn ào, chạy đi dám từ lầu chung cư tới tận ngoài cổng.

Mặc dù sống trong chung cư hiện đại, nhưng vẫn giữ tập tục cũ, đãi khách là phải bắc bếp đốt lửa, chuyện bếp núc thì Giản Phàm là nhân tuyển hàng đầu, một ngày trước đã đắp ba cái bếp đất ở sát tường bao chung cư, còn dựng tạm cái rạp kê bảy tám bộ bàn ghế dài, lúc này đang bận rộn chỉ huy tắm Cường, Thủy Sinh, Đào Hoa chạy mệt nghỉ.

Món ăn chỉ có một thôi, đó là mỳ bách loại quái, theo tập tục Ô Long, bữa đầu tiên chỉ lót dạ, đón được cô dâu mới mở đại tiệc. Mà xe rước dâu thì tới chiều mới về, nên bữa lót dạ này cũng rất quản trọng, không những phải đủ ngon, hơn nữa ăn từ từ 9 giờ sáng tới trận chiều mới hết. Khách chúc mừng có thể tới bất kỳ lúc nào, rốt cuộc làm bao nhiêu bát chẳng ai chắc, có điều cha con Giản Trung Thật lo ma chay cả đời, rất kinh nghiệp, ít nhất 400 - 500 cân mỳ, thân thích bạn bè nhiều thì 700 - 800 cân, có điều Giản Phàm quá nhiều nhà thằng béo, chuẩn bị luôn 800 cân.

“ Oa, thật là tráng lệ.” Dương Hồng Hạnh lái chiếc xe hơi nữ màu đỏ mượn của Lương Vũ Vân, một ngày trước cô đã về Ô Long, sáng cùng Giản Lỵ tới xem hiện trường hôn lễ, vừa vào tiểu khu đã cảm thán:

Khói bốc lượn lờ hòa cùng hơi nước mù mịt, bên cái nồi lớn chưa được mười tám gánh nước, hai người phải đứng trên giá cao vớt mỳ. Giản Phàm đích thân cầm thìa, tiếng muôi chạm vào nồi kêu choang choang, nhìn chẳng giống nấu ăn, như làm việc khổ sai, nấu ăn đã mệt, nấu ăn cho tập thể lớn thế này càng khảo nghiệm thể lực.

Xe dừng lại, Giản Lỵ được một phen ăn mặc chăm chút, tóc lúc này đã để dài hơn trông nữ tính được một chút, có điều tính cách vẫn vậy, tung tăng nhảy xuống, khoác tấy Dương Hồng Hạnh, hai chị em cùng học ở Bắc Kinh, cho nên bây giờ cực kỳ thân thiết, khoe: “ Chị Hạnh Nhi, đây chính là giả bảo của nhà chúng tắ, bốn chiếc nồi cương ngọc, cha em bây giờ vinh dự thăng lên làm hội trưởng hội ma chay hiếu hỉ rồi, nhà ai tổ chức đều tới mượn nồi ... Trước kia không nhận rằ, giờ em nhìn anh trai em ngày càng giống cha em, sớm biết thế này đi học làm gì, sớm nhập nghề, bây giờ đã là ông chủ.”

Dương Hồng Hạnh nhìn Giản Phàm đang hội tụ tinh thần vào nấu nướng, không biết mình tới, mỉm cười: “ Làm đầu bếp cũng hay mà, nhìn anh ấy chuyên tâm chưa?”

“ Thế sao? “ Giản Lỵ cười ranh mãnh nhìn vẻ mặt Dương Hồng Hạnh lúc này, bị Dương Hồng Hạnh đẩy đầu quả một bên, con bé này cứ lấy chuyện họ ra trêu chọc, còn chẳng phải lại tới rồi sao: “ Đúng là trong mắt tình nhân có Tây Thi, chị Hạnh Nhi, chứ em ấy à, em vẫn không hiểu sao chị lại thích anh trai em?”

Câu hỏi này Giản Lỵ hỏi nhiều lắm rồi, trước kia anh trai mặc cảnh phục đẹp trai uy vũ thì còn hiểu được, về sau lại càng ngày càng không hiểu nữa. Nhìn Dương Hồng Hạnh đứng bên cạnh dáng người cao ráo, tóc dài bay lất phất, chiếc áo khoác dài đỏ rực tôn lên vóc dáng cao ráo tha thướt, gương mặt trái xoan không biết do tuyết lạnh hay do hưng phấn càng thêm kiều diễm thanh khiết, giảm đi chút trầm tĩnh ít nói ngày thường ở Bắc Kinh. Lông mi dài và cong, chiếc mũi đẹp như ngọc, và đôi môi mọng như cánh hoa, hiện lên một vẻ đẹp dịu dàng lập tức biến Giản Lỵ đứng bên thành vịt con xấu xí. Mà anh trai thì đeo tạp dề, mặt đen xạm lại còn dính khói bếp, đeo cái tạp dề ngang hông trông buồn cười, thực sự chẳng có điểm nào xứng với chị ấy.

“ Sao, em thấy anh trai em không tốt à?” Dương Hồng Hạnh khóe môi hơi nhếch lên, mắt vẫn nhìn Giản Phàm yêu thương:

“ Em nào dám, mỗi tháng anh ấy đều gửi tiền cho em, giờ anh ấy nuôi em đấy, em nào dám nói không tốt ... A, đứng lại! Đứng lại ngay! “ Giản Lỵ đang nói chuyện, đột nhiên quát một tiếng khiến một vị to béo từ trên lầu vừa đi xuống chuẩn bị chạy tới bên nổi giật mình, quảy đầu sang nơi phát ra tiếng quát, Giản Lỵ đen xì không nói, mỹ nữ áo đỏ rực thì bắt mắt hết sức, còn tưởng là bạn học Giản Lỵ, uỳnh uỵch chạy tới, cái mặt rõ hi hửng.

Hôm nay dừng ở đây, một khởi đầu mới hoàn toàn của Giản Phàm.

Bình Luận (0)
Comment