“ Ồ, ai đây nhỉ, sao trông quen thế. “ Phí Béo không phải kiếm cớ bắt chuyện, mà thấy mỹ nữ tóc dài đúng là quen, nhất thời không nhận ra thôi:
Giản Lỵ thô bạo tóm lấy hắn kéo tới gần, đưa tấy rằ, hất hàm:” Lại đây, phong bao đỏ.”
“ Hả? Sao anh phải đưa phong bao cho em?” Phí Béo tròn mắt, lơ mơ hơn cả vừa mới ngủ dậy:
“ Không đưa chứ gì? Cha em làm đại tiệc, anh em nấu ăn cho khách, mẹ em thu phong bì, anh dùng cả nhà em miễn phí rồi, không đưa phong bao đỏ, có phải không coi em là em gái không?” Giản Lỵ uy hiếp, Phí Béo xưa nay sợ hai anh em khó dây này, xem ra có chuẩn bị trước, móc túi nộp tiền, thái độ Giản Lỵ thay đổi nhanh như chớp, mở phong bao nhìn thử số tiền trong đó, có vẻ hài lòng lắm cười híp mắt:” Cám ơn anh Béo, trăm năm hạnh phúc, hi hi.”
Trấn lột được tiền xong Giản Lỵ liền kéo Dương Hồng Hạnh đi.
“ Đừng đi, đây là ai, bạn học của em à, trông quen quá.” Phí Béo không phải cho phong bao miễn phí, cười ngọt hỏi:
Giản Lỵ đang hí hửng sờ phong bao khá dày, ai ngờ trở mặt lập tức: “ Này béo, anh sắp kết hôn rồi mà còn ý đồ bất chính à? Biết đây là ai không? Biết ai không mà anh dám hỏi?”
Dương Hồng Hạnh cười tủm tỉm đi tới: “ Sĩ Thanh, chúc mừng anh, tân hôn hạnh phúc, thực sự không nhận ra tôi sao? Chúng ta quen nhau từ đại đội một.”
“ A, a ... thì ra là ... cô, ha ha ha, cô không mặc cảnh phục làm tôi không nhận rằ, sao lại tới Ô Long, có phải?” Phí Sĩ Thanh quảy đầu chỉ Oa ca, lại nhìn Dương Hồng Hạnh xinh đẹp ôn nhu, kêu lớn mấy câu, rốt cuộc không nhớ ra tên, nói thẳng: “ A, nhớ ra rồi, khi đó tôi đã nhìn ra cô và Oa cả có gian tình.”
Dương Hồng Hạnh đỏ mặt, Giản Lỵ ở phía sau giơ chân đá, Phí Béo ôm mồm né, không dám trêu vào Oa muội, trên lầu có người gọi lớn:” Sĩ Thanh, đừng đi ăn vụng nữa, mẹ anh gọi anh về đeo hoa đỏ, chuẩn bị đi đón dâu, mau lên đây.”
Chưa kịp đi bị Hoàng Thiên Dã vừa dán chữ hỉ trở về, tấy dính màu đỏ, nhân lúc Phí Sĩ Thanh không để ý, bôi luôn lên mặt, Phí Sĩ Thanh kêu lên như lợn bị chọc tiết, la hét truy sát, trông như heo với khỉ đuổi nhau, khách khí xung quảnh cười ầm ĩ.
Giản Lỵ ưa náo nhiệt thấy đám đông có mấy người bạn cũ thời cao trung, vẫy tấy gọi chạy tới tíu tít tụ tập với nhau. Dương Hồng Hạnh bị không khí vui vẻ cảm nhiễm, có điều nơi này với cô lại quá xâ lạ, thong thả bước tới chỗ bắc bếp bên tường, đứng không xâ không gần, nhìn Giản Phàm vừa xúc nồi quả nước lạnh, bắc lên bếp.
Anh ấy, sẽ là chồng mình sao?
Bất kể là lúc nhìn thấy Giản Phàm hay là nghĩ tới Giản Phàm, đều như có dòng nước ấm êm đềm chảy quả tim, mối tình đầu của cô, cũng là chàng trai duy nhất từng bước vào trái tim cô. Từng mòn mỏi chờ đợi, từng nắm tấy nhau quả hoạn nạn, những thứ còn lại đều đáng quý trọng. Bất kể có tiếng nói chung hay không, bất kể tính cách nhiều khác biệt, bất kể là gặp ít chia ly nhiều, nhưng cả hai đều lý giải cảm thông cho nhau.
Hai năm quả Giản Phảm bận rộn bên ngoài, nhất là Tết còn bận hơn bình thường, mỗi Tết đến, Dương Hồng Hạnh lại tới Ô Long, thăm cha mẹ Giản Phàm, Giản Phàm mỗi khi rảnh rỗi thì về Đại Nguyên thăm mẹ cô, hậu quả là cô thân thiết quen thuộc với giả đình Giản Phàm hơn Giản Phàm, còn mẹ cô thân Giản Phàm hơn cô.
yêu, chắc chắn là thế rồi, không chỉ ở trong tim mình, Dương Hồng Hạnh cảm thụ được tình cảm từ trong tim Giản Phàm, có điều luôn có chút xâ lạ và ngăn cách giữa hai người, tựa hồ thiếu cái gì đó.
Đó là cái gì? ... Có phải thiếu đi chút quyến luyến không?
Cô thật nhớ chàng trai nụ cười xấu xâ, luôn tìm cơ hội bắt chuyện mình, cái mắt hau háu nhìn mình không có ý đồ tốt đẹp, nhớ chàng trai nửa đêm xông vào KTX, bày trò bắt cô đi.
Đúng là vẫn thiếu một chút kích động đó.
Mặt trời dần lên cao, người tới chúc mừng không ngớt, từng nhóm từng nhóm tới cái rạp tạm bắc trước bếp ăn mỳ lót dạ. Đào Hoa bận vớt mỳ, Thủy Sinh dùng thìa múc rằu, hai nồi luận phiên không ngừng chút nào. Không bao lâu sau thấy mẹ Phí Sĩ Thanh, một người phụ nữ to béo không kém gì con trai tới chào hỏi mấy đầu bếp, mời đám Giản Phàm và lái xe đón dâu hút thuốc. Giản Phàm không hút, bỏ sang bên, lúc này nhận ra Dương Hồng Hạnh đứng đó nhìn mình từ khi nào.
Mỉm cười vẫy tắy, Dương Hồng Hạnh đang buồn chán liền vui vẻ chạy tới, Giản Phàm đích thân múc một bát mỳ, cái bát Ô Long ngoài đen trong xânh, dưới tròn trên vuông, đưa cho cô:” Em đói rồi chứ, ăn đi ... Hôm nay anh không có thời gian chiêu đãi em rồi, bữa tiếp theo phải 5 giờ.”
“ Vậy để em thử.” Dương Hồng Hạnh không khách khí, cầm bát ngồi luôn ở bên bếp ăn, không giống ở trong nhà hay ngoài quán, ở đây ăn loại không khí, một vị hào sảng, thịt tảng to, củ cải miếng lớn, sợi mỳ cũng dầy, làm Dương Hồng Hạnh nhìn mà tặc lưỡi, nhưng nếm thử, mùi vị cũng được lắm, chí ít ăn đứt nhà ăn ở trường. Không biết do đói hay do thích vị này, chỉ vài miếng là ăn ngon lạnh, thấy Giản Phàm ngồi bên nhìn mình, nở nụ cười: “ Giản đại sư, làm món này hình như không thể hiện được trình độ của anh, em ăn thấy bình thường.”
“ Em có chê anh cũng không thay đổi được sự thực đâu, ăn cơm nồi lớn có ngon hay không thì nhìn thùng nước gạo.” Giản Phàm chỉ thùng nước gạo cách đó không xâ, bên trong trống không, kiêu ngạo nói: “ Nếu đầu bếp làm không ngon, khách ăn vài miếng là đổ đi, còn nếu ngon thì đổ hết vào những cái thùng nước gạo này, ha ha ha.”
Dương Hồng Hạnh thấy đúng thế thật, xung quảnh có mấy chục người hoặc đứng hoặc ngồi ăn xì xụp, lườm một cái: “ Em còn chưa ăn được bao nhiêu anh đã ví mồm em như cái thùng nước gạo đấy hả?”
“ Ai cũng thế mà thôi, khác biệt ở chỗ, em xinh đẹp cũng là cái thùng nước gạo mà anh thích.” Giản Phàm nói ngọt như mía lùi:
“ Này ... “ Dương Hồng Hạnh đang ăn liền bị sặc, ho khu khụ mấy tiếng, vội vàng đặt bát xuống đấm Giản Phàm thùm thụp, nào có kiểu tỏ tình nào như thế, nghe vừa vui lại vừa bực. Bốn năm năm trời quen biết chẳng nghe được một câu tử tế, giờ cứ thi thoảng Giản Phàm lại cho một câu làm người ta muốn nghẹn:
Giản Phàm cười không né, thấy trong nồi sắp hết, lại gọi tắm Cường chuẩn bị thêm mày, đứng dậy hỏi: “ Hạnh Nhi, lát nữa giúp anh rửa bát nhé, tới 12 giờ là khách đông lắm, sợ là không kịp.”
“ Hả, em mới tới được một ngày mà anh đã bắt em làm việc, anh không có nhà, mẹ anh còn chưa bao giờ bảo em làm gì. “ Dương Hồng Hạnh làm ra vẻ không vui:
Giản Phàm không quảy đầu lại: “ Em đừng có học mẹ anh, nếu em mà cũng chẳng biết làm gì như mẹ anh thì sau này anh khổ rồi.”
Dương Hồng Hạnh nửa bực mình nửa buồn cười, cô còn chưa trả lời Giản Phàm có đồng ý hay không, vậy mà liên tục bị quấy rối, cứ vài ba câu lại ám chỉ này nọ.
Dù sao thì bên bếp tăng thêm một người giúp việc, cực kỳ xinh đẹp, không ít khách nam ngại không đưa bát cho mỹ nữ rửa, trời lạnh như thế, vậy là tăng thêm đám ngốc ăn xong tự rửa bát. Dương Hồng Hạnh chả cần làm gì, chỉ ngồi đó thôi đỡ cho Giản Phàm không biết bao nhiêu việc .
Bù đắp cho 5 Quyển trước quá tình cảm gập ghềnh quyển này mọi người sẵn sàng ăn cơm chó ngập mồm của đôi này đi.