Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 755 - Chương 017: Ly Biệt Nhiều, Gặp Chẳng Lâu. (2)

Hắc Oa Chương 017: Ly biệt nhiều, gặp chẳng lâu. (2)

Hơn 11 giờ, giờ lành đã tới, pháo nổ đì đẹt dọn đường, Hoàng Thiên Dã còn vui hơn cả mình kết hôn, tự tấy cầm cán treo bánh pháo dài chạy trước xe đón dâu đốt pháo. Một đám trẻ con gần hai chục đứa chạy theo reo hò ầm ĩ, kéo cả đoàn xe dài rầm rộ lên đường. Nhà cô dâu cách con sông, thế' nên hai tiếng sau mới lại nghe thấy tiếng pháo nổ đì đùng, lần này có thêm người nhà gái nên đông vui hơn gấp bội, còn phía nhà trai, một đám người trẻ tuổi đã đợi sẵn, pháo vừa dứt, xe đón dâu ở cổng tiểu khu dừng lại là ùa tới chạy tới, kéo cô dâu chú rể xuống xe.

Trước đó bên phía nhà cô dâu cũng bảy năm bảy trò ngăn cản chú rể đón cô dâu, nhiệm vụ của phù rể là ngăn cản đám dì ba thím bảy nhà cô dâu, thêm vào tặng phong bao đỏ đón cô dâu đi, cô dâu còn ôm mẹ khóc một trận, khóc cũng là một chuyện vui, trong ngày này không khóc không được.

Phí Béo ở nhà cô dâu đã bị đám thân thích hành cho một trận lên bờ xuống ruộng, dằn mặt dạy dỗ, đón dâu về lại bị mấy chục người bao vây quấy rối, thiếu chút nữa thì khóc thật.

Chỉ thấy Tiết Hán Dũng kéo Phí Béo, Giản Lỵ Lỵ và mấy cô gái xúm quảnh cô dâu, Hoàng Lão tắm chuẩn bị sẵn pháo giấy, chỉ huy mấy đứa trẻ con phun vào mặt cô dâu chú rể, không bao lâu làm cô dâu bỏ chạy/ Đám Lỵ Lỵ kéo về, bắt Phí Béo ngồi xuống, cô dâu cưỡi lên cổ, váy cưới che lấy mặt Phí Béo, sau đó mỗi người đá một cái xuả hắn đi về khu nhà. Chỉ đi được mấy bước, thể trọng của cô dâu cũng không thể xem thường, Phí Béo thở phì phò, nhũn chân ném cô dâu đi.

Cô dâu ngã thì còn được mọi người đỡ, Phí Béo chẳng ai đỡ, bị đám đông cười nghiêng ngả trêu ghẹo, lại có người bắt hắn phải bế cô dâu, đợi vào được khu nhà thì thở như lên cơn hen xuyễn, mặt đỏ tới không thuả gì hoa đỏ đeo trên ngực, nếu không nhờ vóc dáng đặc trưng không ai biết hắn là Phí Béo ...

Đây mới chỉ là màn mở đầu trong hôn lễ ở quê thôi đấy, còn nhiều trò vui lắm, hơn đứt cái kiểu quy trình hóa trăm đám cưới như một mà nhà hàng trên thành phố tổ chức, cơ mà ai trải quả một lần là sợ tới già ... À, nhớ tới già, nói chung là giống nhau, ha ha ha.

Bên ngoài đám đông nhốn nháo, phía bếp trở nên nhàn rỗi, mấy người Thủy Sinh hứng thú chỉ trỏ bình phẩm, Giản Phàm thu dọn nồi niêu xoong chảo, chuẩn bị mang về hiệu, nhìn Dương Hồng Hạnh đã rửa sạch tấy đứng xem đám cưới quê, hỏi ý: “ Anh đưa đồ về quán đây, lát nữa tổ chức tiệc ở nhà khách Ô Long, em đi cùng Lỵ Lỵ nhé.”

Dương Hồng Hạnh chỉ Giản Lỵ đang cùng đám nha đầu điên hè nhau làm tình làm tội Phí Béo: “ Em đi với anh, em gái anh điên cùng đám bạn, chắc chắn quên mất em rồi.”

“ Vậy cũng được ...” Giản Phàm khởi động xe nhìn đám đông đã lên cầu thang, hôm nay thằng béo tàn đời rồi, lát nữa còn tham giả tiệc rượu, có sức mà động phòng không thì khó nói:

“ Phong tục ở chỗ anh thật đúng là, kết hôn gì mà như đi đánh trận.” Nói thật, Dương Hồng Hạnh xem nửa quá trình hôn lễ này đã thấy hơi ớn, đổi lại là cô chắc là không chịu nổi:

Giản Phàm cười lớn:” Ha ha ha, kết hôn vốn là một cuộc chiến, giờ mới là bắt đầu thôi, buổi tối còn nháo động phòng mới náo nhiệt, mấy năm quả còn văn minh chán đấy, trước kia không lột hết đồ của cô dâu chú rể là chưa thôi đâu.”

Dương Hồng Hạnh hơi đỏ mặt phì một tiếng: “ Không biết xấu hổ ... Em không thích phong tục này.”

Giản Phàm dò hỏi:” Anh cũng không thích, vậy em thích loại nào?”

“ Ừm...” Dương Hồng Hạnh không phải nghĩ nhiều, các cô gái đều tưởng tượng hôn lễ hoàn mỹ của mình từ rất lâu trước khi kết hôn, thuận miệng đáp: : Em thích thế giới hai người, trải quả tuần trăng mật trong căn nhà nhỏ không ai quấy nhiếu, ví như một căn nhà gỗ bên bờ biển, nghe tiếng gió, sóng biển vỗ bờ ...”

Giản Phàm không nói hai lời: “ Được, không thành vấn đề.”

“ Cái gì? Không thành vấn đề cái gì?” Dương Hồng Hạnh giật mình từ ảo tưởng lãng mạn bừng tỉnh:

“ Như em nói, một ngôi nhà gỗ nhỏ bên bờ biển, tương lai chúng ta sẽ làm thế.”

Dương Hồng Hạnh nhìn Giản Phàm vỗ ngực tự tin như đã nắm mọi thứ trong tắy, bật cười trêu: “ Này, Giản Phàm, anh chính thức cầu hôn em đấy à?”

“ Ừ. “ Giản Phàm gật đầu chắc chắn, dừng xe lại, nghiêm túc nói: “ Hạnh Nhi, em đã chuẩn bị để gả cho anh chưa?”

“ Em ...” Đây là kiểu cầu hôn gì chứ, cô vô số lần tưởng tượng ra thời khắc lãng mạn nhất cuộc đời nó lại tới bất ngờ vào lúc ít lãng mạn nhất, thiếu trang trọng nhất. Trong lòng cô không thoải mái lắm, chỉ trích: “ Này, nhẫn kim cương của em đâu, không có thì cũng phải có hoa hồng, ít ra thì cũng là nơi có không khí một chút, anh xem đây là đâu?”

“ Nếu nhẫn kim cương và hoa hồng mà có hiệu quả, thì làm sao có nhiều vụ ly hôn như vậy, nhưng nếu em nhất quyết muốn có cũng được, không sao lát về quán, anh làm cho em ít hoa hồng khắc bằng củ cải, vừa lãng mạn lại ăn được ... Không, khắc 99 đóa hồng củ cải, chúng ta ăn tiệc củ cải ... Em là vợ đầu bếp, chấp nhận đi. “ Giản Phàm cười dài, vào số đi tiếp:

“ Không được, em muốn 999 đóa hồng.”

Giản Phàm cố tình bóp méo ý cô: “ Củ cải đắt lắm, đừng lãng phí.”

Dương Hồng Hạnh vừa tức vừa buồn cười, không chịu cho Giản Phàm thấy, vờ giận quảy đi, hai bờ vai run lên liên tục, không đồng ý cũng không từ chối.

Nhưng thất vọng thì chắc chắn có ít nhiều rồi, cứ cho là vừa rồi chỉ đùa thôi, ai mà vui nổi.

“ Lỵ Lỵ ... Hạnh Nhi .. Mẹ ...” Giản Phàm mơ hồ thức dậy, rửa ráy xong đi ra có chút ngạc nhiên, thường ngày trong nhà không phải em gái ríu rít thì mẹ cằn nhằn, sao hôm nay yên tĩnh thế, gọi từng người chẳng thấy ai:

Có mỗi cha ngồi ở ban công tắm nắng xem báo đáp lại:

“ Hôm nay chuẩn bị về quê, ba mẹ con họ ra phố mua sắm rồi.”

Nhìn đồng hồ thấy hơn 9 giờ, thôi chết, Giản Phàm vỗ trán, mặc áo khoác rồi chạy xuống lầu, nói đi tiễn bạn học, nhảy lên chiếc xe đạp cũ, cong mông đạp tới nhà khách Ô Long.

Đêm trước động phòng chơi hơi điên rồ, hai mấy người ngồi nặn óc nghĩ tiết mục hành hạ vợ chồng Phí Béo, từ hôn kiểu Pháp trên giường, tới biểu diễn 36 tư thế. Một đám thanh niên ép Phí Béo thường ngày thích bốc phét phải làm mẫu, mỗi lần phối hợp lại hô không đúng, làm lại, không phối hợp là áp dụng biện pháp cưỡng chế. Chỉnh cho Phí Béo nổi điên uy hiếp, kẻ nào chưa kết hôn tương lai sẽ bị báo ứng, náo loạn tới 3 giờ đêm mới bỏ đi thì thằng béo kiệt sức rồi.

Kết hôn mà, không thế không náo nhiệt, cho dù nhìn cái cảnh đó hơi sợ thật, nhưng mà không khỏi có chút khao khát. Giản Phàm cứ nghĩ tới cảnh thằng béo mặt mũi đau khổ là không nhịn được cười, không biết mình kết hôn sẽ thế nào đây, Dương Hồng Hạnh nghiêm túc lắm, không chịu nổi đâu, đừng để sáng hôm sau khóc lóc đòi ly hôn.

Cái xe đạp cọc cạch phóng bon bon trên đường, đường phố thường ngày nhốn nháo đã dần vắng vẻ, ở Ô Long còn giữ nhiều nét cổ xưa, tới 27 Tết mà nhà nào còn chưa mua sắm chuẩn bị Tết là muộn rồi, quán xá đóng cửa gần hết, lác đác vài người bận việc đang tranh thủ mua sắm lần cuối, nhìn quả cửa sổ từng căn nhà đều là cảnh đèn hoa trang trí ấm áp.

May quá, chưa muộn, vừa tới ngoài hàng rằo nhà khách thì thấy Hoàng Thiên Dã đứng ngoài sân vươn vai ngáp dài, cầm khăn lông chuẩn bị lau xe, lão đại Tiết Hán Dũng đứng hút thuốc thi thoảng nhìn ra cổng, thấy Giản Phàm, ra sức vẫy tắy.

Bình Luận (0)
Comment