Xe đạp phanh két lại trước chiếc xe Cát Lợi, lão đại và lão tắm đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Giản Phàm sau đó cười phá lên. Lão đại rất có hào khí của nam tử hán cười lớn: “ Lão nhị vẫn cá tính như xưa, chúng ta chưa có bằng lái thì cậu ấy đã có xe đi, chúng ta lái xe thì cậu ấy chơi xe đạp .. Ha ha ha, không ai độc hơn cậu nữa rồi, bỏ công vụ viên đi làm đầu bếp, làm tới bếp trưởng lại vứt thìa đi, cậu đúng là kẻ theo đuổi chủ nghĩa lý tưởng.”
Lão tắm góp lời, nửa thật nửa trêu ghẹo: “ Lão đại, vờ nghèo thôi, giờ mỗi tháng cậu ấy kiếm hơn vạn đấy, gấp đôi cả nhân viên công ty lớn trên thành phố chứ đùa à, lần này nghỉ việc nói không chừng ý đồ tự lập tương lai tự làm ông chủ.”
“ Thôi đi, đừng mang tôi ra trêu, mang cái này lên đường mà ăn.” Giản Phàm nhấc túi ở giỏ xe lên, mang tới cốp xe bỏ, vỗ vỗ chiếc Cát Lợi giá không thấp này: “ Bếp trưởng chưa chắc kiếm bằng tiểu gian thương, lão tắm, làm ăn ra sao?”
“ Vẫn thế thôi, không đói được, cũng chẳng giàu được.”
Hoàng Thiên Dã chỉ đợi Giản Phàm tới để đi, Tết rồi, ai cũng vội vã về nhà, hỏi mới biết Phí Béo chưa tới tiễn, ba thằng ác ôn nhìn nhau cười phá lên. Gọi điện thoại hỏi, Phí Béo quát ầm ầm bảo lão đại, lão tắm tự xéo, không tiễn nữa. Lão tắm hoài nghi thằng này tinh hoa cạn kiện không bò dậy, lão đại đính chính, đêm quả không bò dậy nổi làm gì có cơ hội mà động phòng, ba thằng ác ôn lại cười một tràng nữa.
Bốn thằng bạn xấu, thiếu đứa nào là đứa đó sẽ bất hạnh thành đối tượng trêu chọc của ba tên còn lại.
Chuẩn bị lên xe, lão đại vỗ vai Giản Phàm: “ Này lão nhị, sao tôi thấy cậu thiếu sức sống thế, nhịn lâu quá rồi à? Được, sau Tết tới chỗ tôi, mấy em gái bán nhà vừa tươi trẻ vừa cá tính, bằng vào thể lực một ngày làm việc mười mấy tiếng của cậu, có trả tiền họ cũng không cho cậu đi, ha ha ha.”
Nói rồi sờ vệt xẹo trên mặt Giản Phàm có chút thương cảm: “ Đi chỉnh hình đi, trông chướng lắm, thế này khác nào lưu manh, các em gái sợ là phải.”
Lão tắm phản bác: “ Không thể nào, em gái áo đỏ khí chất bên cạnh Oa cả ngon vậy cơ mà, trước kia Oa cả là chuyên giả ở phương diện này mà, nhắm em nào chuẩn em đó, đâu như đội bóng đá nước tắ, chỉ biết bốc phét, bắn đâu trượt đó.”
“ Cậu biết cái gì, em gái bên cạnh lão nhị nhìn là biết tâm cao khí ngạo có giáo dưỡng có học vấn tiêu chuẩn cao, cậu tưởng như đám gái bar, chuốc vài ly là lên giường à? Hỏi lão nhị đi, hai người họ mà có gian tình thì móc mắt tôi ra .. Đúng không lão nhị?” Lão
đại lúc nào cũng cố ý dùng từ "lão nhị" trêu Giản Phàm:
Giản Phàm chỉ cười, nói vài câu lên đường cẩn thận, tiễn hai người anh em đi.
Đi rồi, vội vàng gặp, chớp mắt lại ly biệt.
Thời gian chẳng biết trôi đi thế nào mà nhanh thế, Phí Béo kết hôn rồi, muốn yên ổn sống ở Ô Long làm thổ tài chủ, lão tắm thì vui vẻ sống cuộc đời gian thương, lão đại nửa năm trước đã lên vị trí chủ quản ở công ty địa ốc, thuộc giai tầng có nhà có xe, khá nhất trong bốn tên. Đám anh em từng tranh cướp nhau thịt trong cùng cái bát, giờ ai nấy đã có cuộc sống riêng.
“ Mẹ nó, mắt lão đại chuẩn thật.” Đạp xe trở về nhà, Giản Phàm nghĩ lại lời của lão đại, buông một tiếng thở dài, nếu là trước kia tán gái, chưa được hai tuần đã nóng vội tìm cách nhắc chuyện kia, vậy mà mình đợi 2 năm rồi, vẫn trạng thái như xâ như gần, chẳng có tiến triển gì, thậm chí đôi khi gặp nhau chả hôn được một cái đã từ biệt.
Chẳng lẽ Hạnh Nhi thực sự là tâm cao khí ngạo, có tiêu chuẩn cao? Giản Phàm phanh xe lại, nhìn bản thân, quần jean cũ, áo len sờn, sờ mặt thì xẹo dài tới cằm, chẳng cần soi gương cũng biết so với dáng vẻ trước kia chẳng khác gì trên trời với dưới đất.
Mấy ngày hôm nay ám chỉ rất nhiều, nhưng Dương Hồng Hạnh hoàn toàn không phát ra một tín hiệu nào cả, hay là, Giản Phàm chột dạ dừng xe ... chẳng lẽ cô ấy chỉ vì cảm kích mình nên hàng năm mới tới nhà mình?
Lại thở dài, trước kia thì tự tin lắm cho rằng hiểu thấu nữ nhân rồi, giờ thì không dám nói câu đó nữa, Dương Hồng Hạnh tới nhà mình một cái là dính lấy Giản Lỵ, không thì thân thiết với cha mẹ, ai không biết còn nghĩ là thân thích. Hôm quả không tham giả tiệc cưới, Giản Phàm làm mấy bông hoa hồng tặng giai nhân, Dương Hồng Hạnh chỉ cười nếm thử, nói mùi vị không tệ.
Lần đầu thăm dò, kết quả là Giản Phàm như đi trong sương mù.
Hai năm trước hoạn nạn không rời, vẫn tiếp tục ấm áp như thế, hai bên đều thân như người nhà ... Hỏng, có phải là vấn đề ở đây, ấm áp thân cận đã ngăn cản tình cảm phát triển, hơn nữa mình hai năm quả ở Quế Viên, có lẽ trong lòng cô ấy sớm có ý khác, nhưng ngại sự cảm kích kia mà giữ khoảng cách như gần như xâ với mình, cho dù là không có bạn trai, cũng không muốn đem cảm kích đó vào tình cảm ... Hay là, bộ dạng mình bây giờ căn bản không lọt vào mắt cô ấy?
Càng nghĩ càng loạn. “ Ôi, tùy duyên vậy, ra sao thì rằ.”
Giản Phàm cười khổ, trái tim nữ nhân là thứ khó suy đoán nhất trên đời này, có cô gái lên giường với mình cũng chưa chắc đã yêu mình, mà có cô gái dù yêu mình cũng không gây trở ngại người ta lên giường bỏ đi người khác. Đối với chuyện tình cảm, Giản Phàm thấy nó rời xâ mình lắm rồi, nếu thực sự cưới được Dương Hồng Hạnh thì tốt, nếu không, chẳng thấy có gì là sai.
Cuộc sống là thế đấy.
Thời buổi này kiếm được người lên giường thì dễ, kiếm được người để yêu thì khó, còn muốn tìm một cô vợ chia sẻ cuộc sống, chỉ có một nam nhân là mình à ... Giản Phàm không biết nữa, y sống ở Quế Viên, thấy quá nhiều mua thân bác xác, thậm chí có lúc nghĩ, nghe lời bà nội cưới thôn cô cũng không tệ.
Đạp xe về tiểu khu liền nhìn thấy cha đang chất bao lớn bao nhỏ lên xe, Giản Lỵ nhìn thấy lao công về rồi, vậy tấy gọi. Giản Phàm vội đi tới giúp, cả nhà năm mới về Phong Lâm ăn Tết, ăn nay ba thế hệ lại tập trung ăn Tết.
Đang chuyển đồ, quần áo, đồ ăn, chợt nhật ra hình như có người nữa, Dương Hồng Hạnh cùng mẹ và em gái đi dạo phố về, cũng vui vẻ chất đồ lên xe như thể muốn theo nhà mình về quê ăn Tết vậy, đang hoang mang thì mẹ khoác áo choàng từ trên lầu chạy xuống, an bài: “ Tiểu Phàm, đưa Hạnh Nhi về Đại Nguyên, đồ cho mẹ Hạnh Nhi trong quán ấy, nhất định phải đưa về tới tận nhà đấy nhé, mấy trăm km ..”
“ Mẹ, mẹ, vậy con thì sao?” Giản Phàm cắt ngang:
“ Con à? “ Mai Vũ Vận quảy đầu nhìn con trai, cảm thấy thằng này chẳng hiểu cái gì, bực mình mắng: “ Tùy ... Con về hay không cũng được, ông bà nội cứ nhìn thấy là hỏi chuyện cháu dâu, làm như cha mẹ không cho con lấy vợ ấy ... Con thích làm gì thì làm, mẹ khỏi phải nhìn cho khó chịu.”
Mẹ tất nhiên là khó chịu, có cô con dâu xinh đẹp ngoan hiền mà mình nhìn trúng bao năm, thằng vô tích sự không cưới được về, không khó chịu sao được? Ném con trai sang bên, gọi con gái lên xe, Giản Lỵ hiểu ý mẹ, lè lưỡi trên anh trai.
“ Hạnh Nhi, năm sau đưa cả mẹ cháu tới nhé, ở nhà một mình ăn Tết buồn lắm... Hai đứa nói chuyện đi, mẹ đi đây, không vướng víu hai đứa nữa.” Mai Vũ Vận nói vài câu tạm biệt quả loa rồi thúc giục chống lên đường:
Khỏi nói cũng biết là sáng tạo cơ hội cho đôi trẻ, hai người tiễn xe ra tận cửa tiểu khu.