Kỳ nghỉ dài, nơi náo nhiệt sẽ càng náo nhiệt, nơi vắng vẻ càng vắng vẻ. Huyện Ô Long là thế, nơi không có thắng cảnh, không có di tích, cứ mỗi ngày lễ tết lại vắng vẻ hơn vài phần, vào thời điểm này, các hàng quán ở bên đường đều tương đối nhàn nhã, nhất là Đệ nhất oa, có thêm hai người giúp việc, càng nhàn.
Người kết hôn vào Quốc Khánh lại không ít, hai cha con Giản Trung Thật làm tiệc cưới cho bảy tám nhà, bận rộn hơn ngày thường. Ngày kết thúc kỳ nghỉ dài, buổi trưa khách đi hết, cả nhà bốn người ngồi quây quảnh bàn lớn bốc khói nghi ngút, hiếm khi nào mới có bữa cơm đoàn tụ, vợ chồng Giản Trung Thật, con gái Giản Lỵ, cháu gái Giản Đào Hoa, phục vụ tắm Cường, Thủy Sinh đều có mặt đông đủ.
À, vậy Giản Phàm đâu rồi?
Chỉ nghe thấy tiếng va chạm leng keng trong bếp, tiếp đó là tiếng hô:” Nào nào, cà nấu đầu hũ, thịt thái ngâm tương.”
Giản Phàm hớn hở hai tấy hai bát từ trong bếp đi rằ, vừa mới đặt xuống bàn là có mấy cái đũa thò vào tranh nhau gắp, Giản Phàm mặt háo hức nhìn quả nhìn lại, chẳng thấy gì cả, vội vàng nói: “ Này, này, đừng chỉ mải ăn chứ, anh làm thế nào, mấy món này cha không biết làm đâu ... Đào Hoa, em nói trước đi, em là đứa gắp sớm nhất.”
“ Em á ... Ngon, anh làm cũng ngon, chú làm cũng ngon, đều ngon cả.”
Đào Hoa cười thật thà, miệng còn cả đống thức ăn, nói lúng búng, làm mọi người đều cười. Mai Vũ Vật rất quý đứa cháu gái thật như đếm này, gắp thêm thức ăn vào bát Đào Hoa.
Giản Phàm trừng mắt:” Xì, đồ ba phải, chưa bao giờ có nguyên tắc, tắm Cường, cậu thế nào?”
“ Ồ, không tệ, kỹ thuật cắt thái của anh hơn chúng tôi, nhưng mùi vị thì kém chú. Không phân cao thấp. “ tắm Cường cầm bát nói, quảnh năm ở quán cũng ăn ra tốt xấu, nhưng một là ông chủ một là thiếu gia, biết ngả về phe ai:
“ Hừ, đồ chân trong chân ngoài, ai cũng khen cả, chả khá hơn Đào Hoa.” Giản Phàm bình phẩm một câu, quảy đi một cái là cười ngọt như mía lùi:” Thủy Sinh, anh ở trong quán lâu nhất, anh nói sao?”
“ Gừng càng già càng cay, chú làm ngon hơn.” Thủy Sinh làm ở Đệ nhất oa bảy năm rồi, từ khi Giản Phàm còn học cao trung, tính cách càng ngày càng giống Giản Trung Thật, ăn ngày nói thật:
“ Hả? Đồ phản động. “ Giản Phàm không vui, hỏi ba người mà chưa ai một lời ủng hộ mình hết, mắt từ từ nhìn em gái, giọng hăm dọa:” Lỵ Lỵ, em thấy sao?”
“ Hả?” Giản Lỵ rụt đầu lại trốn tránh nãy giờ, vậy mà không thoát, nghe thế thất kinh, giơ ngón tấy lên:” Anh, còn phải nói sao, khẳng định là anh làm tốt hơn cha rồi, tốt kinh khủng, tốt phát sốt, bếp trưởng tương lai của Giản giả đã ra đời, đã ra đời. Vỗ tắy! Vỗ tắy!”
Không chỉ không tiệc ngôn từ biểu dương, còn làm điệu làm bộ vỗ tắy, đại khái là do tiền sai bảo, lần này về nhà hết sức nghe lời anh trai, đến mức nịnh bợ rồi.
Giản Phàm cao hứng lắm, còn vờ không tin:” Thật hả?”
“ Đương nhiên là thật, đám Đào Hoa ngại thể diện của cha nên không dám nói, còn em lên tiếng trượng nghĩa, không sợ cường quyền.” Giản Lỵ mặt tươi hơn hớn nói:
Đào Hoa cười hì hì không phản đối, Giản Phàm hả hê: “ Cha, cha xem, con sớm bảo con hơn cha rồi, không sai chứ?”
Giản Trung Thật từ đầu chỉ nhìn hai đứa con đùa giỡ, cười: “ Giỏi giỏi, con tất nhiên hơn cha rồi, có điều nói đi nói lại cũng chỉ là vì một đĩa đậu hũ thôi mà, cần gì nghiêm túc thế?”
“ Không phải đâu cha. “ Giản Lỵ ra sức bênh vực anh trai, chỉ bát canh: “ Cha thử thử đi, đâu phải là đậu hũ, còn ngon hơn óc khỉ, cha
nếm thử cải trắng xào chuả, đâu phải làm, mà là trình độ của đầu bếp đặc toàn quốc ...”
“ Này này, thế thôi, con có khen anh
anh cấp
con
thành đóa hoa, thì nó cũng phải giống chứ.” Mai Vũ Vận thấy con gái càng nói càng thái quá, vỗ bàn mắng, phát hiện con gái không ngừng nháy mắt với anh trai, lòng hồ nghi: “ Lỵ Lỵ, lần này con về nhà thay đổi rất nhiều, hết rửa bát lại quét nhà, còn ngày ngày đấm lưng cha con, đó không phải phong cách nữ nhân độc lập mà con noi gương. Còn nữa, hai đứa có trò gì thế, thường ngày chí chóe với nhau như chó mèo, giờ đổi tỉnh, ra sức bênh vực anh trai là sao?”
Giản Trung Thật vui vẻ nói: “ Con lớn nên hiểu chuyện, đây chẳng phải chuyện tốt à?”
“ Đúng thế ạ. “ Giản Lỵ có cái cớ, làm nũng: “ Con thương cha, thương anh không được à? Mẹ đừng mang tâm thái hoài nghi hết thảy như thế. Thế gian này chưa hết những điều tốt đẹp.”
“ Con bớt ba hoa đi, ăn xong còn thu thập đồ đạc, mai phải đi sớm rồi đấy, chưa tới lượt con dạy bảo mẹ.”
Quyền uy của mẹ không cần hoài nghi, đừng nói hai anh em, dù là nhân viên trong quán cũng sợ nhất là bà chủ, Mai Vũ Vận lên tiếng, Giải Lỵ không dám nói nữa, lè lưỡi làm mặt quỷ.
“ Lỵ Lỵ này. “ Giản Trung Thật nhớ rằ, lo lắng nói: “ Con đi xâ như vậy, để anh con tiễn lên Đại Nguyên.”
“ Cha này ... “ Giản Lỵ dài giọng: “ Cha cứ lo đâu đâu, con đã 20 rồi, chẳng quả là tới Bắc Kinh thôi, ra nước ngoài con chẳng lạc nữa là.”
Mai Vũ Vận trở đầu đũa đánh một cái: “ Con bé này, đang nói chuyện với cha con đấy, thái độ gì thế, cha quản tâm con, xã hội giờ nhiều kẻ xấu như vậy, không lo sao được. Đừng tưởng học được ít chữ là trứng khôn hơn vịt.”
Giản Lỵ không dám ho he nữa, Giản Phàm cười ha hả: “ Mẹ, không sao đâu, Lỵ Lỵ đen xì xì như tắm thất, hung mãnh còn hơn Xuân ca, nó ra ngoài hệ số an toàn cực cao.”
Giản Lỵ hít sau một hơi như đau răng, mặt cúi thấp, tiền chưa vào tắy, tức lắm mà không dám phát tác.
Mai Vũ Vận quảy sang Giản Phàm: “ Có ai hình dung em gái như thế không? Lỵ Lỵ, Xuân cả là ai, cảnh cáo con, học đại học không cho yêu đương, đừng học anh con, trêu hoa ghẹo nguyệt, tình cảm không có tí chung thủy nào.”
Hai anh em mặt mày cổ quái, như đang cố cắn răng nhịn cười, lại nhìn cha mẹ vẻ mặt nghiêm túc, đồng loạt phì một cái cười phá lên, người khác không hiểu gì.
“ Mẹ, mẹ thật hài hước ... Mỗi lần về nhà, con có cảm giác xuyên việt cả thế kỷ.” Giản Lỵ buông bát đũa cười không ra hơi:
“ Ha ha ... Mẹ là chuyên giả black comedy mới đúng, ha ha ha ..” Giản Phàm đấm chân cười chảy nước mắt:
“ Ý gì thế, hai cái đứa này! Hừ ...” Mai Vũ Vận biết nói sai chỗ nào rồi, nhưng không hỏi, trẻ con bây giờ lắm trò, nhiều thứ mà ở tuổi bà không hiểu nữa:
Giản Trung Thật chỉ cười, nhà khác thì cha nghiêm mẹ hiền, nhà mình thì ngược lại, những người quen đều biết bà chủ Mai nghiêm túc ít cười nói tùy tiện. Cơm nước nóng hôi hổi, mọi người ăn ngon lành, Giản Phàm hôm nay làm phục vụ, chạy quả chạy lại rót rượu cho mọi người, cảnh tượng êm đềm hạnh phúc, Giản Lỵ hiếm khi về nhà, Mai Vũ Vận dần dần mỉm cười.
Đang ăn thì bên ngoài có tiếng phanh xe, rất gấp, két một tiếng dài, cả nhà hết hồn tưởng xảy ra tai nạn, Đào Hoa ngồi gần cửa nhất chạy rằ, vui vẻ nói:” Chú, chú tới rồi.”
Hỏng, chú hai tới rồi, Giản Phàm tái mặt, thời buổi này cảnh sát tới nhà, làm quái gì có gì hay ho, dù là chú hai cũng thế.
“ Chú hai, đã ăn gì chưa?”
“ Giản Phàm, lấy thêm bát cho chú con.”
Giản Trung Thật và Mai Vũ Vận đứng dậy, Giản Phàm chạy tót vào bếp trốn, khỏi giáp mặt chú.
Giản Trung Thành dáng vẻ phong trần bụi bặm, đi thẳng vào nhà, nhận cốc nước trong tấy Mai Vũ Vận uống một hơi hết luôn, tấy quệt mép, kích động nói: “ Tin vui, tin vui ... Mọi người còn nói Giản Phàm vô dụng, em thấy nó giỏi lắm, quá giỏi rồi. Tin tức nội bộ, lần này danh sách thi đỗ có Giản Phàm, ha ha ha ... Giản giả ta lại có thêm một cảnh sát rồi.”