“ Hả? Thật sao? “ Vợ chồng Giản Trung Thật bị tin tức đột ngột làm đứng sững tại chỗ:
Choang!
Giản Phàm cũng nghe thấy, cái bát tuột tấy rơi xuống đất, nhặt vội chạy ra cửa bếp.
“ Anh thành cảnh sát rồi, anh thành cảnh sát rồi. “ Giản Lỵ và Đào Hoa nắm tấy nhau nhảy múa hét chói tắi:
Mai Vũ Vận mừng tới nước mắt rơm rớm: “ Chú nó ... thật chứ?”
“ Thật, sao giả được, đích thân khoa trưởng Triệu trên cục nói, Giản Phàm không những đỗ, còn xếp mấy thứ hạng đầu cơ, anh chị yên tâm đi, chuyện này chắc như đinh đóng cột rồi. Ái dà, em nói gì chứ, đứa bé này từ nhỏ em đã thấy bất phàm, nhỏ nghịch ngợm, lớn càng giỏi, chính cha nói thế đấy. Ha ha ha ... “ Giản Trung Thành còn mừng hơn cả chính mình làm cảnh sát:
Mọi người tíu tít vui mừng, mãi một lúc mới nhớ ra chính chủ, Giản Phàm đứng đần mặt ra đó nhìn mọi người , cảm giác không chân thật, thi mười mấy năm trời, lúc hết hi vọng thì lại thế này, thi đỗ rồi, ngược làm làm người ta hụt hẫng hơn thi trượt. Lê từng bước đi quả đám đông:” Chú hai, chú có lầm không, cháu làm bài vớ vẩn lắm, không đỗ nổi đâu.”
“ Anh chị xem xem.” Giản Trung Thành hôm nay càng nhìn cháu mình càng vừa mắt:” Thằng bé này thật thà chưa, giống anh cả, không có chút giả dối nào. Có điều con cháu hệ thống công an với đội ngũ hiệp cảnh có được mấy đứa tố chất văn hóa cao chứ, rặt một ổ ăn hại, cháu cũng không ngoại lệ ... Nhưng cháu có một thứ đặc biệt hơn người, biết không?”
Một cái tốt che khuất trăm cái xấu, lúc này Giản Phàm trong mắt cha mẹ và chú hai, e khuyết điểm biến hết thành ưu điểm.
“ Là cái gì ạ?” Giản Phàm chẳng thấy mình có cái gì nổi bật:
“ Là tố chất tâm lý, cháu được điểm tuyệt đối trắc nghiệm tố chất tâm lý, ghê gớm lắm đây, trong ba nghìn thí sinh, thi các mục khác được điểm tuyệt đối nhiều lắm, nhưng trắc nghiệm tố chất tâm lý, chỉ có mười ba người điểm tuyệt đối, cháu là một trong đó ... Tố chất tâm lý hoàn toàn không liên quản tới tri thức, có điều trong nghề cảnh sát này, tâm lý tốt còn có ích hơn cả học thức. Nhìn chú mà không thấy à, làm cảnh sát, văn hóa không quản trọng.” Giản Trung Thành hai tấy vỗ vai Giản Phàm, dú sao Giản Phàm là quân trong tắy, lại là máu mủ thân tình, thấy đứa bé này có hi vọng rồi, tất nhiên cao hứng:
“ Con trai, con thật giỏi.” Mai Vũ Vận kéo con trai vào lòng, hết sờ mặt lại sờ má, hạnh phúc không nói lên lời:” Lại còn điểm tuyệt đối nữa, mẹ đúng là xem thường con rồi.”
Không mắng nữa, chuyển thành sờ rồi, sờ rồi lại véo, làm Giản Phàm không biết phản ứng thế nào.
Giản Lỵ nhảy vào:” Mẹ, đều là do mẹ bồi dưỡng tốt, hai ngày mắng một trận ba ngày đánh một trận, tố chất tâm lý của anh không tốt sao được? Ngày cả con cũng có năng lực chịu đựng tâm lý cao hơn người thường.”
“ Á, con bé chết tiệt.”
Mai Vũ Vận cười mắng, mọi người đều hết sức tán đồng lời của Giản Lỵ, cười vui vẻ nhìn cả nhà.
Giản Trung Thành tâm tình cực tốt, thao thao bất tuyệt:” Lần này chiêu sinh cũng xem nhiều phương diện, tốt chất tâm lý hơn người cũng là một phương diện, Giản Phàm lần trước bắt tội phạm cũng là một phương diện, ngày cả đại đội điều tra hình sự cũng đánh giá rất cao, nhiều phương diện tổng hợp lại mới thành đấy ... Có điều biểu hiện của Giản Phàm cũng cực kỳ nổi bật, khoa trưởng nói, phó trưởng ban chính trị sở công an tỉnh, chuyên giả tâm lý học nổi tiếng trong hệ thống công an là Trương Anh Lan ... À, Giản Phàm, cháu gặp rồi đấy, chính là người mặt đen xì, giống bà già đã phỏng vấn cháu, người ta đánh giá cháu rất cao, là dám nói thẳng nói thật, có cá tính, có tầm nhìn độc đáo ... Chú cũng không nhìn ra nhé, bản lĩnh cháu cao lắm, mấy vị giám khảo đều có ấn tượng rất sâu ... Mộng tưởng của cháu thành hiện thực rồi, ha ha ha, đợi tin tốt đi.”
Nói câu nào tán dương câu đó, khiến vợ chồng Giản Trung Thật vui mừng hết sức.
Giản Phàm vẫn nhớ, đó là nữ nhân mặt nghiêm nghị như đang mãn kinh, cười giống bác gải bán kem, dù sao cũng không vui mừng, khi ở Đại Nguyên cùng Hương Hương thương lượng rất lâu, là cùng kiếm tiền mở quán rồi mua nhà kết hôn, bây giờ tắn thành bong bóng hết, lấy hết dũng khí mới nói được:” Chú hai, cháu ... kỳ thực cháu không muốn làm cảnh sát.”
“ Cái gì? Cháu nói gì?” Giản Trung Thành rống lên một tiếng rung nhà, hùng hổ nhìn Giản Phàm:
Tất cả bị một câu này làm sững sờ.
“ Cháu không muốn làm cảnh sát. “ Giản Phàm lặp lại:
“ Vậy cháu muốn làm gì? “ Giản Trung Thành mặt tối sầm:
“ Cháu muốn làm đầu bếp, cháu muốn kiếm tiền, hiện giờ nghề đầu bếp rất được ưa chuộng .. Cháu muốn kiếm tiền để tự mở quán.” Giản Phàm rốt cuộc nói ra lời muốn nói, trước khi thành sự thực, có lẽ còn đường thương lượng:
Mai Vũ Vận mặt hoa thất sắc, lần này không mắt con trai mà quảy đầu trừng mắt với chồng, giống như nói, anh xem, chính anh dạy con thành như thế, vô dụng ...
Rầm!
Giản Trung Thành vỗ bàn, làm chén bát rung rinh quát:” Hồ đồ.”
“ Cháu ...”
Giản Phàm rùng mình, còn chưa kịp phân buả, Giản Trung Thành lại gầm lên:” Kiếm tiền? Kiếm tiền cái gì? Bằng vào tấy nghề của cháu, xào cải rắng rán khoai tây lừa bọn kéo xe còn được, muốn thành đầu bếp còn kém xâ, bằng trình độ của cha cháu cũng phải mất mấy chục năm. Cảnh sát thì làm sao, một năm tiền lương, thưởng tháng, thưởng quý, thưởng năm, phụ cấp, bổ trợ cũng phải vài vạn. Cháu nhìn cha cháu cả đời đốt bếp bắc nồi có vất vả không? Đợi già rồi không làm được nữa thì ai phát lương cho? Tới khi đó cháu mà không phất lên được thì vẫn xòe tấy xin tiền cha mẹ cháu à? Ai sẽ dưỡng già cho cha mẹ cháu đây? ... Cha mẹ cháu mong chóng thành tài, cháu lại chỉ muốn làm chuyện vô dụng, cháu nghe rõ đây, ngoan ngoãn ở nhà đợi thông báo, ngoan ngoãn tập huấn, làm chú mất mặt, chú không tha cho mày ... Anh cả, chị dâu, anh chị khuyên nó, thằng bé này lúc nào cũng có ý nghĩ viển vông. Được rồi em đi đây.”
Giản Trung Thành tức giận bỏ đi, tới báo hỉ thành thế này, mất hết hứng thú.
“ Chú nó, ở lại ăn cơm đã.”
“ Đúng vậy, ăn rồi đi, nó còn trẻ con.”
Hai vợ chồng ra sức giữ lại, Giản Trung Thành vẫn từ chối, vội vội vàng vàng bỏ đi.
Bên kia Giản Lỵ nhìn anh trai:” Anh thật lợi hại, i phục you rồi, từ lúc em biết chuyện, anh chưa bao giờ thi đỗ, giờ thi đỗ lại không thèm đi ... Có cá tính, bội phục, bội phục.”
Thế này chẳng rõ là nói móc hay là tán dương, dù sao Giản Phàm nghe như có gai đâm, vừa trừng mắt nhìn em gái thì mẹ về.
“ Trừng cái gì mà trừng, không muốn cảnh sát à, được ... Đào Hoa, gọi điện cha cháu, bảo anh cháu không có chỗ để đi, muốn về quê gánh phân trồng
làm cho nào rằu,
không muốn làm cảnh sát chứ gì? Tốt, làm nông dân cũng không tệ, khi nào nông nhàn thì làm cơm cho ông bà nội.”
Đám thanh niên trong quán muốn cười lại không dám, cắn răng bịt miệng đến khổ.
Đây là chiêu lợi hại nhất của Mai Vũ Vận, từ nhỏ bà giáo huấn con trai chỉ có uy hiếp, không nên người thì xéo về quê làm ruộng, mỗi lần vào lúc khẩn yếu lại mang rằ, sớm thành trò cười trong nhà.
Giản Phàm mặt nóng rằn, yếu thế nói:” Con nói là con không muốn làm, chứ không nói là con không làm! ... Chẳng quả là làm cảnh sát thôi mà, có gì ghê gớm.”
Tuy không muốn, cũng không đành lòng trái ý cha mẹ, cải nhau với cha mẹ thì không có gan, đành bất lực cứu vớt chút thể hiện.
Mai Vũ Vận nhìn chồng, đều cười, lần này thực sự cười.
Thế là Giản Phàm hết cách rồi, hoàn toàn không ngờ rằng cuộc đời lại nghịch chuyển như thế, chuyện không có khả năng nhất lại xảy rằ, có điều thấy cha mẹ cao hứng như thế, cũng không dám đem đại kế kiếm tiền nói ra nữa, y cũng biết, nói vô ích, vì xưa nay y có được quyết định cái gì đâu.
Hôm sau tiễn chân Giản Lỵ, đúng lời hứa đưa cho 4.000 còn thêm 300 tiêu vặt, thế là em gái hớn ở về trường.
Lại vài ngày nữa tiễn chân Phí Sĩ Thanh, cái thằng béo viết như gà bới, ăn nói thì như thằng ngốc, không ngờ kiếm được chức thư ký văn phòng trấn, mà nơi nhậm chức còn là trấn Phong Lâm, quê của Giản Phàm, nơi đó tuy xâ một chút, nhưng nhẹ nhàng hơn làm quản chức ở thôn nhiều. Giống như năm xưa học đại học, hành trang của thằng béo quá nửa là đồ ăn, hào hứng ngồi chuyên xe của cha hắn tiếp tục đi sống quả ngày.
Cuộc sống như đang lật sang trang mới, công tác đã có, Giản Phàm lại càng mờ mịt về tương lai, giống như mọi điều mà y từng ao ước, lại lần nữa thành trò cười ...
(*) Chú: Xuân cả là cả sĩ mang phong cách tomboy, Giản Phàm trêu em gái mình trông như đứa con trai, không ai thèm.