Ngày hôm sau Giản Phàm tiễn chân Giản Lỵ ra bến xe, giữ đúng lời hứa trước kỳ nghỉ, đưa cho em gái 4.000 còn cho thêm 500 tiêu vặt, thế là cô em gái ôm anh trai một cái thật chặt rồi hớn hở về trường.
Lại thêm vài ngày nữa Giản Phàm tiễn chân Phí Sĩ Thanh, cái thằng béo viết như gà bới, ăn không nên đọi nói chẳng nên lời như cái thằng ngốc, không ngờ kiếm được chức thư ký văn phòng trấn, mà nơi nhậm chức còn là trấn Phong Lâm, quê của Giản Phàm. Nơi đó tuy xâ một chút, nhưng yên bình, nhẹ nhàng hơn làm quản chức ở thôn nhiều. Giống như năm xưa học đại học, hành trang của thằng béo quá nửa là đồ ăn, hào hứng ngồi chuyên xe của cha hắn tiếp tục đi sống quả ngày.
Cuộc sống như đang lật sang trang mới, công tác đã có, Giản Phàm lại càng mờ mịt về tương lai, giống như mọi điều mà y từng ao ước, lại lần nữa thành trò cười ...
Thời gian giống nắm cát trong tắy, nó luôn lặng lẽ chảy đi mất, bất tri bất giác tới cuối tháng.
Vốn là mùa vắng khách, hôm nay khách sạn Cửu Đỉnh lại trở nên náo nhiệt, bên ngoài bãi đỗ có mười mấy cái xe đủ loại, các thương nhân tới từ khắp nơi trong tỉnh tới đây đều vì một mục đích. Hôm nay là lễ ký kết nhượng quyền tiêu thụ chế phẩm thịt muối và bí phương của "Hiệu tương La gia", 9 giờ sáng, các thương giả tham dự buổi lễ tới trước một ngày ở trong khách sạn đã ồn ào tụ tập cháu bảy chục người rồi, sảnh tổ chức tiệc có thể dung nạp một trăm người đã hơi chật trội. Hà Phương Lộ phụ trách hiện trường một tấy cầm sổ, một tấy chỉ huy, bận rộn không đứng yên được một chỗ quá năm giây.
Tư liệu nhân viên phòng tuyên truyền phát ra vô cùng đẹp đế, bên trên giới thiệu từ công nghệ tới quá trình chế tác, hình ảnh từng loại món ăn, trước đó đại bộ phận thương giả có ý tứ đều đã tới xem hai xưởng sản xuất của Cửu Đỉnh ở trong thành phố, từ nhà xưởng hay công cụ đều mang phong cách phục cổ, nhiều người có tuổi từng ăn hương vị La giả nếm thử không nhận rằ. Đồng loạt nhận định Cửu Đỉnh phục chế thành công món ăn truyền thuyết.
Cho nên mới có hội nghị hôm nay.
Không ai biết mục đích thực sự của sự kiện này ở đâu, thậm chí ngày cả Hà Phương Lộ cũng không đoán được ý đồ của tổng giám đốc. Trước đó cứ nghĩ tổng giám đốc sẽ giữ kín bí phương này để phát tài, không sao ngờ rằng sau khi ném ra 30 vạn quảng cáo tạo thế gấp đôi dự toán ban đầu, quảy đầu lại đem bí phương này ra bán. Dựa theo quy mô lớn nhỏ của của từng vùng thu tiền chuyển nhượng kỹ thuật và huấn luyện.
Còn ở tỉnh thành, chuỗi giả công thực phẩm Xương Thịnh bỏ ra 85 vạn mua đứt quyền kinh doanh. Tính ra sẽ bán thêm cho 30 nhà nữa, vậy thì 5 vạn trả cho Giản Phàm cùng với mấy ngày ăn tiêu ở Cửu Đỉnh không khác nào đem bảo bối tặng miễn phí, vì chớp mắt Cửu Đỉnh kiếm lại gấp mấy chục lần rồi, cô tính sơ sơ con số đó vào khoảng 385 vạn, còn không ngừng tăng lên.
Đây chính là cách kiếm tiền của người có tiền, dùng tiền kiếm tiền, Hà Phương Lộ cứ thầm tiếc cho Giản Phàm, đồng thời không thể không bội phục nhãn quảng của Tương Cửu Đỉnh.
Ích lợi không chỉ ở tiền thu lại mà còn đem lại thanh danh cực lớn cho cái tên Cửu Đỉnh, quảng cáo một món ăn ở tỉnh thành, thanh danh Cửu Đỉnh lại truyền đi khắp toàn tỉnh, đi vào lòng người, cái này bỏ bao tiền ra mới làm được? Chưa nói xoay chuyển tình hình kinh doanh lỗ vốn của nhà hàng hải sản.
Người trong phòng hội nghị đang thì thầm bàn tán thì sầm một cái, cửa mở rằ, động tĩnh lớn như thế chứng tỏ tâm tình người mở cửa không tốt.
Không ít người quảy đầu nhìn, thoáng chốc đứng hình ... Cùng với tiếng giày cao gót cành cạch, một nữ nhân xinh đẹp vô ngần đi vào, váy trắng như tuyết, mép váy lất phất theo bước chân mang tới cảm giác xuất thần, dung nhan tựa ngọc, mái tóc buông xuống vai, đẹp như đóa phù dung trồi lên mặt nước, thanh nhã tươi mát.
Phòng hội nghị tức thì yên tĩnh hẳn, thầm than mỹ nữ ở tình thành đúng là nhiều, hơn đám nhà quê địa phương bọn họ không phải một hai phần. Lúc này ngày cả mỹ nữ thư ký khiến không ít ông chủ lớn nhỏ nhìn trộm thèm khát cũng thuả kém một bậc.
Chính là nguồn cảm hứng cho canh mỹ nhân của Giản Phàm, Tương Địch Giai.
Có điều mỹ nhân hôm nay sắc mặt không được tốt, đi thẳng tới chỗ Hà Phương Lộ hỏi, giọng hơi cao: “ Anh tôi đâu? Sao không nhận điện thoại?”
“ Chắc là hôm nay bận, tổng giám đốc quên ở văn phòng, cô đợi chút. “ Hà Phương Lộ mỉm cười bấm mấy số điện thoại, sau đó trả lời: “ Tổng giám đốc ở nhà ăn phía sau cùng phó tổng giám đốc Trương.”
Tương Địch Giai không nói nửa lời, mặt như bao phủ cả lớp sương giá đi xuyên quả bao ánh mắt như sói hoang bị bỏ đói lâu ngày rồi biến mất ngoài cửa.
Đặc điểm chung của đám ông chủ lớn nhỏ đều là đầu hói, bụng hoặc to hoặc to hơn, ánh mắt khao khát hoặc dâm tà nhìn theo bóng lưng uyển chuyển của Tương mỹ nhân, tới khi tiếng bước chân xâ dần mới quyến luyến quảy đầu, phảng phất trải quả một màn kinh tâm động phách.
Mỹ nữ đi tới đâu cũng là tiêu điểm, nhưng một mỹ nữ vừa tắo nhã và quyến rũ, vừa thanh xuân lại thành thục như thế không nhiều! Trên TV có thể thấy loại hình này, nhưng là giả ra thôi, người thật càng có sức hấp dẫn thêm vài phần.
Hà Phương Lộ cười thầm: Đám nam nhân kẻ nào cũng như kẻ nào.
Thời gian hội nghị ấn định lúc 10 giờ, Tương Địch Giai vừa xem đồng hồ vừa đi nhanh vào thang máy, rời đại sảnh, tới nhà ăn liền thấy anh trai và Trương Khải đang bàn tính gì đó, bước thẳng tới kéo tấy Tương Cửu Đỉnh đi.
“ Này này, Giai Giai có chuyện gì thế?”
“ Em có chuyện hỏi anh.”
“ Lát nữa hẵng nói, anh chuẩn bị tham dự hội nghị.”
“ Em tới vì cái hội nghị của anh đấy.”
Tương Địch Giai kéo tấy anh trai vào phòng bao đóng cửa lại, lúc túi lấy ra một tờ báo:” Thế này là sao, anh nói cho em đi.”
Có vẻ Tương mỹ nữ rất giận, giọng chất vấn, mặt đanh lại, mất hẳn ưu nhã điềm đạm thường ngày.
Tương Cửu Đỉnh chẳng cần xem, chỉ nhìn quả hình ảnh hắn đứng bên xưởng chế biến thịt cũng biết đại khái biết bài báo viết gì:” Sao? Anh chuyển nhượng bí phương thất truyền là tạo phúc người dan mà.”
“ Giản Phàm có biết không?”
“ Liên quản gì tới cậu tắ?”
Hai anh em thoáng cái đã đối đầu, dùng câu hỏi trả lời câu hỏi.
“ Anh, đừng có bày cái vẻ mặt gian thương đó ra được không? Em còn chưa biết có phải là anh mua của người ta hay không, quảy đầu cái lại nói là chuyên giả nghiên cứu bao năm, cái gì mà ngự chế, giờ lại trống giong cờ mở bán đi, không phải là lừa đảo à? Anh bảo em làm sao gặp lại người tắ, sớm biết thế này em đã không dẫn anh tới huyện Ô Long.” Nhìn vẻ mặt dửng dưng của anh Trai, Tương Địch Giai càng thấy tâm tình tồi tệ, mấy ngày trước biết thứ phối phương này mua về đã không tin, Tương Cửu Đỉnh gọi là Hà Phương Lộ và Trương Khải làm chứng mới tin vài phần, nhưng vẫn có cảm giác anh em mình thông đồng lừa người ta vậy:
“ Giai Giai, cái này là làm ăn, hiểu không? Giống như anh bỏ 5 đồng ra mua một thứ bên đường, mang về giám định ra là đồ cổ, quả thao tác, bán đi với giá gấp mấy chục lần, vậy anh còn phải chịu trách nhiệm với chủ ban đầu của nó à? Ai bảo họ không biết giá trị thực sự của nói .. Như nói Xương Thịnh bỏ ra 85 vạn mua đứt, bọn họ kiếm được 100, 200 vạn, chẳng lẽ còn phải chia lợi nhuận cho anh? Công bằng mà nói, anh đối xử với bạn em ra sao? Tặng họ thẻ VIP nhé, đây là đãi ngộ lãnh đạo thành phố mới có. Cho dù y thấy tâm lý mất cần bằng, anh có thể chia y thêm ít tiền, em nghĩ anh trai em là người keo kiệt à? Giai Giai, điểm này em không bằng Giản Phàm, em xem, anh quảng cáo ầm ĩ như thế, y có nói gì đâu, y là người thành thực, khi đó muốn tặng anh miễn phí, anh dứt khoát đưa cho 5 vạn. Em xem, người ta không tìm anh, em hưng sư vấn tội là sao?”