Tính tình Đường Đại Đầu sảng khoái, thẳng tuột, vừa vào nhà thấy ông bà Giản Phàm là quỳ xuống dập đầu liền vài cái, Giản Phàm muốn ngăn cũng không ngăn được. Cả nhà họ Giản không hiểu người này là ai mà dùng đại lễ như thế, nhìn hắn đầu đinh, mặt sứt xẹo hung dữ, e không phải người lương thiện, Phi Phi thì vô cùng xinh đẹp vừa mắt, nhưng thế càng lạ, cứ nhìn Giản Phàm.
Tiểu bối dập đầu chúc Tết là tập tục, nhưng mà thân thích làm gì có vị nào uy mãnh như thế'.
Đường Đại Đầu cũng mau miệng, kể Giản Phàm là ân nhân cứu mạng một nhà ba người hắn, từ nhà cha mẹ vợ ở Tứ Xuyên tới Ô Long thăm người anh em, dập đầu chúc tết trưởng bối, mọi người mới bình thường lại.
Vợ chồng Giản Trung Thật thấy mặt người này đáng sợ hơn cả La Oa giết lợn, nhưng không ai đi đuổi khách tới nhà, miễn cưỡng ứng phó vài câu. Ngược lại ông nội Giản Phàm nghe quả nguồn cơn, vui vẻ cười suốt, khen trong mấy bối phận sau này chỉ có cháu trai trưởng Giản Phàm là có nhiệt huyết giống mình, cũng rất thích Đường Đại Đầu thô hào. Bà nội càng vui vẻ bế tiểu Đường Đại Đầu chơi đùa, còn tặng phong bao đỏ mừng tuổi, khiến vợ chồng Đường Đại Đầu cuống quít cám ơn, Giản Phàm cười thầm, với tính keo kiệt của bà nội, trong phong bao thế nào chỉ có tờ 10 hào.
Người ở quê đơn thuần, Đường Đại Đầu thì thoải mái, mở cửa xe mang vài bình Kiếm Nam xuân, vài hộp Não hoàng kim rồi thuốc lá Trung Hoa, cung kính tặng cho ông nội, cha Giản Phàm. Giản Phóng lấy ngọc mễ hoàng ra đãi khách, cùng Đường Đại Đầu uống vài chén, thấy hắn uống rượu hào sảng càng thích, quát bảo cháu trai làm vài món nhắm chiêu đãi khách quý từ xâ tới. Mai Vũ Vận cười khổ, cảm giác người này lai lịch bất chính, trách chồng hồi nhỏ không nên giao con trai cho ông bà nội nuôi, hôm nay mới phát hiện ra căn nguyên con trai toàn học thứ không hay là từ ông bà nội mà rằ.
Giản Trung Thật chỉ cười, kéo vợ đang muốn can thiệp đi, con trai bây giờ khiến ông yên lòng rồi, không nên can thiệp nữa.
Ba bát ngọc mễ hoàng lớn tuy uống thích lắm, nhưng mà bốc lên không vừa, ông nội bảo Giản Phàm an bài nhà Đường Đại Đầu an bài ở phòng phía nam, đây vốn là phòng dành cho nhà Giản Trung Thành, nhưng chú hai ít về nhà nên để trống.
Đường Đại Đầu ngồi trên giường đất nhìn Giản Phàm mang thịt đầu lợn, lạc ngâm dấm bày rằ, giơ ngón tấy cái lên:” Lão giả tử lợi hại, ba bát rượu lớn không đổi sắc mặt, hào sảng, lợi hại, tôi mà sống tới mức đó mới là thần tiên, bao năm uống rượu, hôm nay mới thật thống khoái.”
“ Anh mơ đi, ông nội tôi cả đời nấu rượu, ngày cả rượu mạnh 69 độ còn không hạ được, anh không cùng cấp bậc.” Giản Phàm cởi giày leo lên giường ngồi, định rót rượu, có điều lại nhìn Phi Phi:” Chị Phi Phi, chân anh Đường như thế có tiện uống không?”
“ Ài, không sao, không sao, ba cái chân què có một, uống được, uống được.” Đường Đại Đầu cướp lời không coi mình là thương binh:
Phi Phi che miệng cười khúc khích tỏ vẻ không phản đối, Giản Phàm ngớ ra liền hiểu ba chân là gì, cười phá lên, Tiểu Đường Đại Đầu rất có duyên với Giản Phàm, lạch bạch chạy tới ôm chầm lấy, đoán chừng là xuống quê thấy cái gì cũng lạ mắt, cười toe toét.
Nhìn thằng bé vẫn nắm chặt phong bao đỏ, Giản Phàm trêu: “ Anh Đường, lần này anh lỗ lớn rồi, cho anh biết, phong bao của bà nội tôi cùng lắm là 10 hào, đừng buồn nhé, chi tiêu nơi này thế thôi.”
“ Không thể nói thế, bà cho không phải tiền, mà là tâm ý, Phi Phi, cất đi, đây là trọng lễ năm nay của nhà mình, năm nay may mắn rồi. “ Đường Đại Đầu nghiêm túc nói:
Phi Phi dịu dàng đáp một tiếng, dỗ con lấy phong bao, cảm kích nhìn Giản Phàm, Giản Phàm xuả tắy: “ Đừng đừng, đừng nhìn tôi như thế ... Nào kệ chị nhé, anh Đường, chúng ta hiếm có lắm mới gặp được nhau, thong thả uống cho cao hứng.”
Lời này bằng với thừa nhận cả nhà họ tới thăm người thân rồi, hai vợ chồng vui lắm, đều nâng chén. Cái nhà này đúng là tà môn, Đường Đại Đầu uống ngụm lớn còn cho con trai nhấp môi, Giản Phàm hết hồn ngăn cản, Phi Phi lại cười bảo không sao, nó biết uống lâu rồi.
Quả nhiên thằng bé uống xong còn liếm môi, Giản Phàm cười lăn cười bò: “ Giỏi giỏi, bà nội tôi kể, tửu lượng của tôi bồi dưỡng từ năm 2 tuổi, tương lai nó hơn tôi rồi.”
Kể lại chuyện năm đó Phi Phi bị thương vào viện mới phát hiện ra là có thai, Đường Đại Đầu nắm tấy Phi Phi nói thiếu chút nữa thôi là một xác hai mạng, còn hắn nằm 4 tháng mới xuống giường được. Phi Phi bụng bầu vẫn cứ chiếu cố bên cạnh, hoạn nạn buộc chặt hai người vận mệnh gập ghềnh lại một chỗ, không chia tách nữa.
Nhớ lại chuyện cũ mà hai vợ chồng mắt đỏ hoe, bế con trai muốn khấu đầu cảm tạ, làm Giản Phàm hoảng sợ khuyên mãi mới trấn an được họ.
Đường Đại Đầu nhét con trai vào lòng Giản Phàm, chỉ con nói: “ Cả nhà tôi do cậu cứu, thằng bé này về sau có nhận tôi là cha hay không cũng được, nhưng nó không nhận cậu là cha thì tôi không tha nó ... Con tôi là con cậu, vợ tôi là vợ cậu, cô vợ này thiếu nghĩa khí lắm, chưa cưới về mà đã không biết sống chết thế nào à phải, cậu có nhìn trúng vợ tôi không đấy?”
Phi Phi đánh Đường Đại Đầu một cái, không giận hắn, rót rượu mời Giản Phàm cùng uống một chén, nhoẻn miệng cười nói nhẹ: “ Nếu cậu không chê.”
“ Chị Phi Phi khách khí rồi, chúng ta là người nhà mà, sau này cứ để Đường Tiểu Đầu gọi tôi là cha, ha ha ha.” Giản Phàm tất nhiên không chê, tính ra Phi Phi còn ít hơn y một hai tuổi, nhưng cô từ năm 16 đã rời quê tự bươn trải, luận kinh nghiệm sống hơn y nhiều. Chạm cốc với Phi Phi, cùng cô uống cạn, lại tò mò hỏi sao họ tìm được tới nơi thâm sơn cùng cốc như thế này, ra là liên hệ với Thán Chủy, từ Thán Chủy hỏi ra Hắc Đản. Đường Đại Đầu mùng 2 đã chạy tới Quế Viên rồi, sau đó tuyết lớn, nên lần mò mãi tới hôm nay là mùng 6 mới tới được trần Phong Lâm.
Tấm lòng này còn hơn cả người thân.
Đường Đại Đầu chẳng có tâm cơ gì, ngàn dặm xâ xôi tới đây chỉ là muốn gặp anh em, uống vài chén rượu, ôn chuyện cũ, càng tình ý đơn giản càng khiến người ta khó từ chối. Hai bên kể tình hình của mình thời gian quả, bùi ngùi cảm khái rất nhiều.
Vết thương thì đã lành, nhưng vẫn còn trong tim, nhìn Phi Phi đã rửa sạch phù hoa năm nào, không phấn son, biến thành thiếu phụ nhà lành đoan trang xinh đẹp. Còn Đường Đại Đầu tuy tướng mạo hung dữ, nhưng ánh mắt ôn hòa, khác vẻ ngông nghênh khi xưa, mà mình cũng không còn tuổi trẻ ngông cuồng nữa, đều là người đã sống tới biết thiên mệnh rồi.
“ Bình an là được, giờ tốt biết bao, anh Đường, con trai anh đã lớn thế này, tôi hâm mộ quá, anh xem, tôi vẫn độc thân.” Giản Phàm cười an ủi Đường Đại Đầu, có điều thực lòng hâm mộ vợ chồng họ:
Phi Phi giữ lấy con trai bò khắp giường: “ Đừng nói thế, anh ấy cảm động lại tặng mẹ con tôi đi bây giờ.”
Đường Đại Đầu cười ha ha, uống một ngụm lớn, nhăn mặt mà một tiếng đã đời: “ Người anh em, sau này tốt rồi, chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên, tôi chuẩn bị an giả ở Đại Nguyên, không đi đâu nữa.”
“ Về Đại Nguyên?” Giản Phàm ngạc nhiên đặt đũa xuống:
“ Ừ thì sao?”
“ Còn cần tôi nói à, anh có cả đống tiền án đấy.”
Đường Đại Đầu không coi vào đâu:” Sợ gì, anh em Tề giả bị diệt rồi, ai làm gì được tôi chứ?”