Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 763 - Chương 025: Tri Kỷ Lại Chẳng Phải Hồng Nhan. (3)

Hắc Oa Chương 025: Tri kỷ lại chẳng phải hồng nhan. (3)

“ Không phải, tôi sợ anh làm gì người ta ấy, sau đó vào trong, anh rể anh chuồn rồi, tôi không phải cảnh sát nữa, không ai cứu được anh đâu.” Giản Phàm không biết Đường Đại Đầu lên cơn thần kinh gì mà muốn quảy về, kỳ thực với nghi phạm còn chưa làm rõ hết tội như Đường Đại Đầu, tốt nhất là thay thân phận ẩn cư, dù sao Trung Quốc bao la như vậy, làm chuyện này dễ lắm:

Đường Đại Đầu đưa tấy ôm mẹ con Phi Phi: “ Có họ rồi, cậu nói tôi còn như trước được nữa không, huống hồ bán tàn phế như tôi, chết cũng chết không chỉ một lần nữa, chẳng lẽ không biết nặng nhẹ.”

Nhìn Đường Đại Đầu vẫn vẻ mặt hung dữ, nhưng có thêm hiền từ của người cha, Giản Phàm mỉm cười, trước kia không cố kỵ gì vì không vướng bận, giờ vợ đẹp con thơ, dù có là hung thần cũng có một phần nhu tình, nâng chén lên: “ Mỗi người một chí, không miễn cưỡng được, thiện ác trong tâm, cả Tề Thụ Dân, Đồng Cô Sơn cũng không phải hoàn toàn là sai, huống hồ anh Đường ... Có gì cần giúp anh cứ nói, nhưng đừng kéo tôi xuống nước.”

“ À, cậu nói đúng rồi, tìm cậu giúp đỡ thật đấy.”

“ Anh đúng là chả học được khách khí, ha ha ha, có điều tôi là đầu bếp, chặt rằu chém thịt còn được, chứ chém người là chịu.” Giản Phàm cười đùa:

“ Ha ha ha, anh em mà, khách khí làm gì, tôi kết hôn sinh con mang Phi Phi về quê xây nhà, vẫn dư hơn 300 vạn, nhà ở Đại Nguyên bị giải tỏa, bồi thường được hai gian phòng, giờ là phú ông rồi, tôi muốn đưa số tiền này cho cậu.” Đường Đại Đầu nói hết sức nghiêm túc:

Giản Phàm trố mắt, nhưng cũng hiểu văn hóa tên này quá thấp, thường lời diễn đạt không hết ý, cho nên nhìn Phi Phi. Phi Phi lườm Đường Đại Đầu trách móc: “ Giản Phàm, đừng hiểu lầm, ý anh ấy là, muốn cùng cậu làm gì đó, dù sao thì miệng ăn núi lở mà.”

“ Hai người lắm tiền như thế mà lo không biết làm gì?” Giản Phàm ngạc nhiên:

Phi Phi thành thật nói: “ Anh ấy ngoài đi thu nợ thì còn biết làm gì?“

“ Ồ, tôi quên, đúng là thế thật, ha ha ha.”

“ Đừng có cười, cậu nói xem tôi nên làm cái gì?” Đường Đại Đầu hỏi:

Giản Phàm nghĩ một lúc cũng kẹt, kiếm tiền là một học vấn, dùng tiền sinh tiền càng là học vấn, y tuy thông minh hơn người thật, học vấn chẳng ra sao, thời đại này không có kiến thức làm ăn đường hoàng không dễ: “ Anh Đường, ổn thỏa là hơn, tôi cũng không giỏi kinh doanh, chúng ta cùng lớ ngớ nhảy vào, chẳng may mà lỗ, tiền dưỡng lão cũng chẳng còn, anh đừng đề cao tôi quá.”

“ Mở quán ăn thì sao, cậu làm tôi ăn, tôi làm ông chủ, cậu làm đầu bếp, Phi Phi thu tiền, lại gọi thêm đám anh em cũ tới trông coi, có phải vui vẻ không? Hay là cậu làm ông chủ, dù sao tôi cũng không hiểu.” Đường Đại Đầu chân thành nói, thực ra hắn nuối tiếc cuộc sống anh em tụ tập hồi xưa:

Giản Phàm thầm cảm kích, xem chừng mục đích chính của vợ chồng Đường Đại Đầu là đây, muốn báo ơn, nhưng ném ra toàn bộ giả sản như thế, y sao dám nhận, tiền này tuy không chính đáng, nhưng cũng là dùng mạng đổi lấy.

“ Cám ơn anh, nhưng tôi không dám nhận đâu, ông bà tôi nói đúng, bình an là phúc, hai người tới được với nhau chẳng dễ dàng gì, đã vượt quả khổ nạn rồi, nên nghĩ cho mình nhiều hơn, kiếm tiền quá nhiều cũng đâu phải tốt. Như chị họ anh, như Lý Uy, kết cục thế nào, tôi dám nói, nếu cho hai người họ cơ hội, họ thà mong được như anh chị bây giờ, đừng không tin ... Tôi đích thân thẩm vấn Tề Thụ Dân, nếu cho hắn cơ hội làm lại, hắn sẽ không chọn con đường không lối về này ... Con người sống đâu được bao năm, sống yên lòng, sống biết thỏa mãn, sống thống khoái là được.”

“ Vậy cậu sống có thống khoái không?” Đường Đại Đầu nhổ phì một cái, chỉ mặt giáo dục: “ Tôi gặp Hắc đàn rồi, nó kể cậu một ngày làm việc mười mấy tiếng, bị người ta sai bảo như lừa, mẹ nó, thế là thống khoái à? Còn bị người ta chửi mắng suốt ngày, thế là thống khoái à? Sắp 30 rồi, bên cạnh không có nổi một nữ nhân, đó là kiểu thống khoái chó gì? ... Thế gọi là thống khoái à? Mẹ cậu mà không khó chịu thì tôi đập vỡ đầu.”

Phi Phi vội nháy mắt đẩy chồng một cái, có điệu Đường Đại Đầu quảy sang giáo dục cả vợ: “ Em đừng có can anh, nhỏ nhẹ với cậu ta không ăn thuả, người anh em này là người tốt, chỉ có điều đọc sách thành thằng ngốc rồi, không mắng cho không tỉnh.”

“Ai nói cũng đúng, nhưng mà ...” Giản Phàm thừa nhận lời Đường Đại Đầu có lý:

“ Có biết con tôi tên là gì không? Đường Ân Trọng ... Là trong câu ân trọng như sơn.” Đường Đại Đầu lần nữa cắt ngang lời Giản Phàm: “ Cậu cứu mạng mẹ con Phi Phi, lại cứu tôi về, sai đám anh em đưa tôi khỏi Đại Nguyên, còn an bài Phi Phi tới bên tôi, đó gọi là ân trọng như sơn ... Cậu có thể đóng cửa lại, không quản chuyện ngoài kia, nhưng tôi không thể làm thế, cuối năm về Đại Nguyên, nghe nói Nhị Dũng lại bị vào tù rồi, biết Sỏa Trụ giờ làm gì không? ra bến tàu vác bao cho người tắ, cậu có biết Mơ Hồ và xâ Loa Tử ra sao không? Lại làm nghề cũ rồi. Mẹ nó, Thịnh Đường đổ, đám anh em tắn đàn xẻ nghé, người bị bắt người thì không kiếm nổi miếng ăn, đều là anh em của tôi, tôi yên lòng được không? Thỏa mãn được không? Thống khoái được không? Đường Đại Đầu tôi không giúp được họ, tụ bọn họ lại cũng chỉ làm hư họ, tôi muốn giúp cũng không giúp nổi ... nhưng cậu thì được, cậu cũng là anh em họ cơ mà, cậu không giúp họ à, cậu đành lòng không? .. hay coi như giúp tôi đi được không?”

Nói tới đó nước mắt ròng ròng, quảy đầu sang bên.

Giản Phàm sững sờ, không biết Đường Đại Đầu mang suy nghĩ như thế, biết tên này sống rất nghĩa khí, những lời này không có phần giả dối nào.

Phi Phi nắm tấy Giản Phàm đang ngồi ngây rằ, nhỏ nhẹ chân thành nói: “ Giản Phàm, vợ chồng tôi về quê đã xây nhà cửa đàng hoàng có đường lui rồi, lần này ra ngoài chính là mang tâm ý như anh ấy nói, cho dù không làm ăn được thì cùng lắm về quê, chẳng chết đói được. Đại Đầu luôn muốn giúp đám anh em cũ, nhưng anh ấy không biết phải làm gì, còn phải là làm chuyện đáng hoàng. Anh ấy gần 40 rồi, còn học hành gì nữa, học được thì cũng không kịp giúp anh em rồi, e không làm sớm, bọn họ một hai năm vào trong hết ... Cậu biết vợ chồng chúng tôi đó, trong tất cả mối quản hệ chỉ có cậu là người đàng hoàng tử tế ...”

“ Tôi làm!” Giản Phàm không để Phi Phi nói hết, đột nhiên lên tiếng cắt ngang: “ Kỳ thực tôi cũng muốn làm chuyện gì đó oanh liệt một chút, con người sống cả đời, khó tránh khỏi làm vài chuyện điên cuồng, tôi sống bình yên quá lâu rồi, tiếp tục thế này e không khơi lên dũng khí được nữa. Nhưng mà anh Đường, lời không hay nói trước, kinh doanh không phải làm từ thiện, không phải tiền của anh thì ném ra là ném không tiếc, những người anh muốn giúp, người dùng được, người không thể sửa, làm ăn cũng chưa chắc giúp được hết mọi người.”

“ Được, nghe cậu hết, cậu nói gì làm nấy.” Đường Đại Đầu mừng rỡ lau nước mắt quảy lại hỏi: “ Cậu bảo làm sao đây?”

“ Tôi chưa nghĩ rằ, nhưng dù đầu tư thì cũng mỗi người một nửa, tôi không để anh bỏ hết.”

“ Được, sau Tết tới Đại Nguyên tìm tôi uống rượu, chúng ta bàn bạc kỹ hơn.” Đường Đại Đầu rất thống khoái:

“ Còn nữa, lỗ vốn đừng trách tôi.” Giản Phàm cẩn thận dự phòng:

“ ĐM, đúng là rề rà, cậu tưởng tôi đi đốt tiền ngu à, cậu là thằng gian như quỷ, chuyện không chắc cậu làm cái đéo, nếu không đã chẳng im hơi 2 năm không có động tĩnh, tôi không tin hai năm quả cậu không có mưu đồ gì, nếu cậu còn ở lại cái Quế Viên gì làm việc thì tôi tin, cậu mà đã đi là chắc chắn có tính toán vẹn toàn rồi mới đi. Mẹ nó, suốt ngày mồm xoen xoét muốn sống yên bình, cậu còn gây ra lắm chuyện hơn cả đời tôi. Mẹ nó, tôi thừa hiểu cậu.” Đường Đại Đầu trừng mắt nói:

Phi Phi lần này không mắng chồng mà cười khúc khích rất tán đồng lời này, tiếp đó Giản Phàm cũng cười, chỉ mặt Đường Đại Đầu vỗ đùi bành bạch, học người xưa nói một câu: “ Sinh ra Phàm là cha mẹ, hiểu Phàm là Đại Đầu đó.”

Chuyện đã thành, rót rượu mời nhau, không khí thêm sôi nổi, thằng bé mấy lần uống rượu, giờ ngấm rồi, cười khanh khách, cả phòng rộn ràng tiếng cười vui vẻ, Giản Phàm càng nhìn ba người nhà họ càng ấm áp, con mẹ nó chứ, nếu nói tri kỷ đời này của mình thì không ai khác mà chính là tên đầu to, đáng tiếc tri kỷ hung dữ quá, xấu xí quá, nếu là hồng nhan tri kỷ thì hoàn mỹ.

Bình Luận (0)
Comment