Ở nhà Giản Phàm 3 ngày tới mùng 9 Tết cả nhà Đường Đại Đầu mới về Đại Nguyên, ông nội rất thích tên đầu đo hào sảng này, trước khi đi còn tặng mấy vò rượu ngon. Vợ chồng Giản Trung Thật quả miệng Đường Đại Đầu biết vài chuyện cũ, liền có cái nhìn khác về hắn, không quá phản cảm nữa. Huống hồ còn có Phi Phi cực kỳ khéo léo ứng xử được lòng người, có Đường Tiểu Đầu bi bô tập nói hết sức đáng yêu, ba ngày đó không khí giả đình cực tốt, Đường Đại Đầu suýt nữa không đi nổi.
Hết ngày 15, hết Nguyên Tiêu, coi như chính thức hết Tết rồi, Giản Lỵ sắp phải về Bắc Kinh, Giản Phàm cũng rời quê, hai vợ chồng tiễn hai anh em như bình thường, chỉ khác là đem toàn bộ số tiền con trai tích góp 2 năm quả, nhét hết vào ba lô con trai.
“ Anh, em mệt chết rồi ...” Giản Lỵ đầu buộc khăn tắy, cầm cái chổi lớn, khoác áo anh trai từ phòng ngủ nhỏ thò đầu ra gọi. Anh trai rủ đi trước một ngày còn nghĩ là tới Đại Nguyên chơi, giờ mới phát hiện dụng tâm ác độc, té ra là lôi mình tới tiểu khu Bình An dọn nhà làm lao công.
Ngôi nhà hai năm không có người ở, bụi phủ kín, mạng nhện giăng khắp nơi, lau mấy thùng nước không hết.
Không ai trả lời, Giản Lỵ chạy ra bếp, lại vào thư phòng, phòng ngủ lớn, nhìn một cái cười khanh khách.
Chỉ thấy ông anh trai đang cầm món đồ lót nhìn ngây dại, màu trắng muốt, thuần bông, kiểu dáng có phần bảo thủ, giống đồ lót nữ sinh, vậy lại nâng niu trong tấy như đó là ngọc mỹ nhân. Giản Phàm thấy em gái đi vào hoảng hốt dấu biến vào ngăn kéo, sau đó xấu hổ cười với em gái.
“ Anh, không phải có sở thích đặc thù với đồ lót chứ?” Giản Lỵ cười gian, hỏi nhỏ: “ Của chị Hạnh Nhi à?”
Giản Phàm lắc đầu, đó là bí mật đã chôn dấu, căn phòng này chứa đựng hồi ức lãng mạn và ấm áp nhất của y và chị Tương, bộ đồ lót này đoán chừng là chị ấy sơ xuất để quên, bây giờ thành thứ gửi gắm tương tư tốt nhất.
“ Hừ! “ Giản Lỵ thấy vậy tức giận lườm anh trai: “ Nam nhân thiên hạ trừ cha và ông nội ra thì không ai tốt đẹp hết.”
“ Em quản được à, nhóc con, nói như mình sành đời lắm.” Giản Phàm bực mình giáo huấn:
Chỉ có điều dù là anh trai lợi hại nhất cũng chẳng có uy với em gái, Giản Lỵ lập tức tóm lấy điểm yếu này hăm dọa: “ Được, em nói với chị Hạnh Nhi.”
“ Này, Lỵ Lỵ, em muôn tìm kích thích đấy à?” Giản Phàm hết hồn nhảy dựng dậy, sấn sổ đi tới chỉ mũi em gái uy hiếp: “ Em mà nói linh tinh, cẩn thận anh đánh em.”
“ Úi, úi, cuống rồi à? Sợ thì đừng có mà lăng nhăng, còn dám uy hiếp em, em gọi điện thoại ngày bây giờ cho anh xem.” Giản Lỵ gạt tấy anh trai rằ, hai anh em từ nhỏ đánh cãi uy hiếp nhau, chả ai sợ ai:
“ Được, được, anh sợ em rồi.” Giản Phàm vội giữ tấy em gái, giọng hòa hoãn: “ Chuyện lâu lắm rồi, cô ấy ra nước ngoài, em cũng biết năm xưa anh trai em phong lưu tuấn tú, mỹ nữ theo cả đống ... Giờ anh thế này, chỉ hồi ức lại hạnh phúc trước kia, đâu có phạm pháp.”
“ Em thấy anh thói xấu không sửa, tâm tư bất chính thì có. Em mà là chị Hạnh Nhi, em không thèm để ý tới đồ lăng nhăng như anh, ăn trong bát nhìn ngoài mâm ... Đừng nghĩ em không biết, ngày chị Hạnh Nhi cũng biết, trừ Lưu Hương Thuần, anh còn có quản hệ không rõ ràng với người khác, chị Hạnh Nhi nói, thời đó cứ vài ba ngày lại có mỹ nữ tới đơn vị tìm anh. “ Giản Lỵ tấy chống hông, đanh đá hạch tội: “Khai mau, bây giờ ngoài chị Hạnh Nhi còn có quản hệ bất chính với ai nữa?”
Giản Phàm chối bay chối biến: “ Phỉ báng, lời người khác mà em tin à?”
“ Xì, anh nghĩ anh làm gì không ai biết à? Anh quên chị Hạnh Nhi là ai à, đồng đảng chị ấy là ai à, chị ấy còn có ảnh anh với hai nữ nhân tới tìm đấy, bên cạnh anh toàn là cảnh sát, đều là mật thám, muốn tra hai nữ nhân kia dễ lắm, em còn biết, một người tên là Tương Tương gì ấy nhỉ ... Đẹp mê hồn đúng không?” Giản Lỵ nắm được thóp không chịu bỏ quả, trêu anh trai tới cùng:
Giản Phàm thẹn quá hóa giận, nhưng nghe em gái nói hết thì ngạc nhiên, lập tức hiểu rằ, với sức hiệu triệu của Dương Hồng Hạnh, chỉ huy Lương Vũ Vân, Tần Thục Vân, Tiêu Thành Cương, Tùy Hâm giám thị mình quá đơn giản, hai nữ nhân khỏi phải nói, là Tương Địch Giai và Tằng Nam.
Nói thế tức là Dương Hồng Hạnh không chỉ biết quản hệ giữa mình và Hương Hương, còn biết sau đó mình trêu hoa ghẹo cỏ ... Nhưng lúc mình và chị Tương tình nồng hạnh phúc, cô ấy cũng chẳng có biểu hiện gì đặc thù, vẫn không xâ không gần như bây giờ ... Chẳng lẽ cô ấy căn bản không có cảm giác gì với mình?
“ Anh, đừng giận.” Giản Lỵ nhận ra thần sắc anh mình không ổn, đẩy một cái: “ Kỳ thực chị Hạnh Nhi quá tốt, người khác mà biết mấy chuyện cũ của anh, ai tiếp nhận được, chị ấy nhân nhượng anh chứ. Nếu là em à, không có cửa đâu, đá tên lăng nhăng anh lâu rồi.”
“ Đúng thế.” Giản Phàm khịt mũi, lời chướng tai tới ngay: “ Nữ nhân mà đều như em thì anh độc thân cả đời cho lành, lập giả đình quái gì nữa.”
“ Tức chết.” Giản Lỵ rút chổi tấn công, vừa đấm vừa đá đều bị né tránh, giơ chổi truy sát:
Giản Phàm thân thủ linh hoạt liên tục né tránh làm mặt quỷ cười hì hì trêu: “ Suốt ngày trêu người khác, bị người ta trêu không dễ chịu à? Này này, có khóc cũng không ai dỗ đâu.”
Giản Lỵ đánh mãi không trúng vứt chổi đi, ngồi bệt xuống đất, gục mặt xuống gối: “ Em đoạn tuyệt quản hệ máu mủ với anh, cái thứ anh không ra gì, không có ai để bắt nạt, đi bắt nạt em gái.”
“ Ai bắt nạt em?”
“ Anh.”
“ Anh bắt nạt em bao giờ, anh chỉ nói em đen một chút, tính khí xấu một chút, kén bạn trai một chút, toàn là nói thật đấy chứ.”
“ Anh, anh ...”
Giản Lỵ nổi điên rồi, nhưng không làm gì nổi, kéo khăn buộc đầu ném Giản Phàm, Giản Phàm bắt lấy bỏ đi, kệ em gái đó hờn giận một mình. Hai anh em đấu khẩu từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ đứt đoạn, trước còn mách mẹ, giờ không có mẹ ở bên, Giản Lỵ có chút tủi thân, vừa tủi thân lại vừa giận, gói gém hành lý muốn bỏ đi, không ngờ ra tới cửa bị chặn lại.
“ Đầu hàng, anh sai rồi. “ Giản Phàm ngọt giọng ôm vai em gái, dỗ dành:
“ Hừm! “ Giản Lỵ quảy đầu sang bên:
Giản Phàm nhẹ nhàng gỡ ít tơ nhện dính trên tóc em gái, khẽ vỗ vỗ cái má còn chút phúng phính trẻ con: “ Anh không có ý trêu chọc em, chỉ nói thế để em hiểu, cuộc sống riêng của mỗi người, không ai làm thay được ai, không ai can thiệp được ai, càng can thiệp càng phản tác dụng. Vì như em, anh chưa bao giờ can thiệp lựa chọn tương lai của em, đúng chứ, em xin tiền du lịch, anh cho, xin tiền thực tập, anh cho, đúng không? Đó là anh tôn trọng và ủng hộ em ... Em và mẹ suốt ngày can thiệp chuyện giữa anh và Hạnh Nhị, anh nói thế này, nếu em có bạn trai, anh cứ nói này nói nọ, em có thoải mái không?”
“ Chuyện này ...” Giản Lỵ hiểu rằ, có điều chưa nguôi giận, lại hừ tiếng nữa:
“ Được rồi, chiều nay anh muốn mời một mỹ nữ tới một nơi lãng mạn.” Giản Phàm thần bí nói, em gái lại tưởng anh trai chuẩn bị cho mình bất ngờ gì, quảy ngày đầu lại, mắt sáng hấp háy, ai ngờ bị trêu:” Đừng hiểu lầm, không phải nói em đâu, hơn nữa cảnh cáo em, đừng xen vào.”